Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Bao nhiêu năm qua ngày nào cũng như ngày nấy, cứ giữ nguyên như thế, có thể thấy Phó Minh Nam yêu si mê đến chừng nào, cũng đủ đến mức biến thái.
Chỉ vì Úy Như thích hoa mà ông ta đã bất chấp sự thay đổi sinh trưởng của cây qua bốn mùa, cố níu giữ lại vẻ đẹp của nó.
Vậy ông ta thích Úy Như chẳng phải sẽ muốn nhốt chặt bà ở bên cạnh mình, không cho bà rời khỏi dù chỉ là một khắc sao?
Hứa Minh Tâm nghĩ kỹ thì thấy vô cùng đáng sợ, lông khắp người đều như dựng đứng cả lên.
Cố Gia Huy nheo mắt, quan sát xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng của mẹ mình.
Cuối cùng, ánh mắt của anh đã dừng lại ở một chỗ.
Một bác sĩ nữ đẩy xe lăn bước ra.
Người phụ nữ ngồi trên xe lăn chính là mẹ của anh.
Chỉ là người mẹ trong ký ức của anh thích mặc váy dài, mang giày cao gót mũi nhọn, trang điểm nhẹ nhàng.
Bà nho nhã xinh đẹp, rất có học thức, trước giờ không hề so sánh với các bà chủ giàu có khác, đối mặt với những lời đàm tiếu của người khác cũng có thể mỉm cười cho qua.
Một người phụ nữ nho nhã như thế giờ đây lại mang cặp mắt trống rỗng, cũng không biết là đang nhìn thứ gì.
Sau khi xe lăn được đẩy đến trước mặt anh thì bà mới có chút phản ứng nhỏ.
Dường như lúc đó bà mới phát hiện ra phía trước có một người đang đứng, chặn đường đi của mình nên mới từ từ ngẩng đầu lên.
“Quế Anh, Quế Anh…”
Quế Anh là bác sĩ của bà, mẹ của cô ta chăm sóc cho bà, sau đó cô †a học dược rồi cũng theo mẹ chăm sóc bà luôn.
Người Úy Như gặp nhiều nhất không phải Phó Minh Nam mà là cô ta.
Tạ Quế Anh ngồi xổm xuống, nắm lấy tay của bà, bảo bà thả lỏng.
Sau đó, cô ta chỉ vào Cố Gia Huy đang đứng trước mặt và nói: “Bà chủ, bà nhìn anh ta”
“Cậu ta.”
Úy Như ấm ứ nhìn về phía anh, ánh mắt mơ hồ như thể đang nhìn một người xa lạ.
“Mẹ, con là Gia Huy, Cố Gia Huy… Mẹ còn nhớ không?”
“Gia Huy? Gia Huy là ai vậy?”
Cố Gia Huy nghe thấy câu nói đó thì tim thất lại, như bị sét đánh trúng.
Hứa Minh Tâm chưa từng nhìn thấy anh thất thần đến như thế, chính vào giây phút bà hỏi anh là ai thì cả người anh đã chao đảo, cứ như sắp sửa lập tức ngã xuống.
Hứa Minh Tâm vội vã đỡ lấy anh, sợ anh không chịu đựng nỗi.
Cố Gia Huy nắm chặt lấy nắm tay.
“Lúc con rời xa mẹ con vẫn còn nhỏ, mẹ không nhớ con cũng là chuyện bình thường, vậy còn anh hai thì sao? Cố Trường Quân, mẹ có thấy quen thuộc với cái tên này không?”
“Cố Trường Quân… Hehe, có thể ăn được không?”
“Mẹ..”
Tâm trạng của Cố Gia Huy hơi kích động, anh cao giọng hét lớn, làm Úy Như giật mình.
Bà lập tức giống như một con chim sợ cung tên, lao ra khỏi xe lăn, rồi lảo đảo chường vào vườn hoa.
Gai trên thân hoa hồng đâm bà chảy máu nhưng bà lại như không hề hay biết.
Tạ Quế Anh lập tức chạy xộc qua, dỗ bà ra khỏi đó rồi đưa trở về phòng bệnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...