Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Anh trực tiếp ôm lấy mông cô khiến hai chân cô xa rời mặt đất.
Cô có hơi bất an đành phải câu đôi chân dài vòng qua eo anh tựa như một con gấu túi.
Cô làm vậy chỉ vì sợ anh trả thù cô, sợ một khi anh buông tay thì cô sẽ lập tức ngã xuống đất.
Chứ không phải vì cô muốn chủ động ôm anh đâu.
Cô tự đưa ra cho mình một lý do chính đáng.
Gô bị hôn đến mức đầu óc trống rỗng.
Đến khi lấy lại ý thức, cả người cô đã bị đặt trên chiếc giường mềm mại.
Bọn họ đã dây dưa từ văn phòng đến phòng ngủ phía sau.
Anh buông lỏng hai cánh môi cô ra, vẫn chưa muốn kết thúc mà liếm láp đôi môi mỏng của cô, động tác trêu ngươi mà hoang dại.
Cô hiểu anh quá rõ nên hiển nhiên biết anh muốn làm gì tiếp theo.
Mọi chuyện không ổn rồi.
Chính cô vừa mới trêu chọc anh như thế, giờ có còn đường sống không?
“Khụ khụ…
Cô ho khan, thoáng đẩy anh ra nhưng người đàn ông này ôm cô quá chặt, hoàn toàn không thể đẩy ra được.
“Ấy… em quên gọi điện thoại cho bố, chắc chắn bố sốt ruột lắm rồi, vẫn đang chờ ở nhà…
“Hung dữ sao? Em tiếp tục hung dữ đi! Không phải vừa rồi em hét rất to à?”
“A, anh thừa nhận rồi.
Anh cảm thấy em hung dữ, em…” Cô chưa dứt lời đã bị anh chặn miệng lại.
Sau một nụ hôn sâu, cô thở hồng hộc, gương mặt đỏ ửng lên.
“Anh…
Cô giận run người, thở hổn hển chỉ vào anh.
“Anh đúng là tên lưu manh” “Còn muốn nữa đúng không?”
“Không không không! Không muốn!”
Cô sợ đến mức lập tức che miệng lại, giọng nói không rõ ràng truyền đến.
“Vừa rồi anh thật sự bị em làm cho tức giận đến mức hồ.
đồ, lại đi phí lời với em.
Anh không nên nói lý lẽ với em mà nên giống như bây giờ mới đúng.
Đè em dưới thân rồi cho em ngắm nhan sắc của anh” Anh hạ giọng, kiêu ngạo đánh vào mông cô một cái.
Không nể nang chút nào, âm thanh cực kỳ vang dội.
Khôn biết vì đau hay vì xấu hổ mà sắc mặt cô càng ngày càng đỏ.
Như thể máu toàn thân đều dồn lên mặt, đỏ như màu máu.
“Lưu manh, anh buông…”
“Mơ đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...