“Không sao đâu, ăn vẫn ngon mà em” “Đây không phải vấn đề có ngon hay không mà là dạ dày của anh…
“Không sao mà, ăn xong anh còn có việc, tối nay không thể ngủ cùng em rồi.
Em nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”
“Vâng, em biết rồi, để em đi hâm sữa nóng cho anh” Hứa Minh Tâm gật đầu một cách ngoan ngoãn rồi sau đó xuống nhà hâm sữa cho Cố Gia Huy, thế nhưng cô lại trông thấy Cố Đình Sâm.
“Bố, bố không nghỉ ngơi mà dậy làm gì vậy ạ?”
“Con qua đây, khụ khụ… Bố có chuyện muốn nói với con”
Cố Đình Sâm vẫy vẫy tay với cô rồi nói bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Bố, bố có gì muốn nói với con?”
“Khụ khụ..” Ông ho khan mấy tiếng, mặt đỏ lên.
Hứa Trúc.
Linh định bước lên vỗ lưng ông, nhưng bị ông ngăn cản: “Không sao cả, không chết được.
Lúc Phó Minh Nam bảo bố đi, bố biết ngay là không thể giấu chuyện về mẹ chồng của con, ông ta cố ý kích thích bố bằng cách này chỉ vì muốn trả thù một cách tàn nhãn”
“Ông ta muốn làm gì bố cũng chả sao, nhưng bố có cảm giác là ông ta muốn ra tay với thăng hai, thăng ba.
Ông ta hận bố cả đời, cũng căm thù hai đứa con trai có máu mủ ruột thịt với bố, vì thế chắc chắn ông ta sẽ không chịu để yên.
Đặc điểm lớn nhất của con người ông ta là rất biết nhẫn nhịn, mối thù này đã qua hai mươi năm rồi mà ông ta vẫn canh cánh trong lòng, không muốn buông tha”
“Bây giờ Cố Gia Huy biết chuyện về mẹ của nó, chắc chắn sẽ ra tay, bố sợ nó nôn nóng suốt ruột cứu mẹ sẽ đi lâm đường, cho nên con phải luôn luôn nhắc nhở nó, nhất định phải bình tĩnh, đừng sậo bãy của người khác.”
“Những gì bố nói con hiểu được tất cả, nhưng mà bố không thấy được dáng vẻ điên cuồng của Cố Gia Huy đâu, nếu để anh ấy cứu mẹ chồng ra, có khi anh ấy sẽ bất chấp mình phải trả cái giá nào”
“Cho nên… khụ khụ, chỉ có con mới có thể ngăn cản được nó Cố Đình Sâm nắm tay cô thật chặt, hai mắt đục ngầu.
Giờ phút này, cô mới cảm thấy được vị chúa tể sơn lâm này đã già thật rồi.
Trước kia cô cứ luôn cảm thấy ông vẫn luôn ngủ đông, có sự oai nghiêm hùng mạnh, còn có thể đợi thời trở lại ngày xưa.
Nhưng chuyện lần này đả kích rất lớn đến ông, ông chưa thể gượng dậy nổi, không còn xán lạn vinh quang.
Năm nay ông đã bảy mươi tuổi, không thể làm gì được khi đã già.
Bị đả kích như vậy, làm sao cơ thể của ông chịu nổi chứ?
Bệnh kéo đến như núi sụp, bệnh đi như kéo tơ.
Một đòn chí mạng mà Phó Minh Nam gây ra cho ông, e rằng đã khiến trái tim ông chảy máu đầm đìa từ lâu.
Đã qua bao nhiêu năm không có được tin về vợ mình, ai ngờ lúc liên lạc được thì lại phải tham gia lễ thành hôn của vợ mình và người khác.
“Bố, con biết rồi, có con ở đây, chắc chắn con sẽ không để chuyện Cố Gia Huy đánh mất lý trí xảy ra đâu, con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt!” “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, bố yên tâm nhất về con đấy, khụ khu… được rồi, cũng khá muộn rồi, con đi nghỉ ngơi sớm chút đi “Bố, bố cũng nghỉ ngơi sớm một chút, bố đừng nghĩ nhiều như vậy.
Nếu như mẹ chồng có thể quay về, bố cũng phải phấn chấn lên, đón chào bà ấy cùng bọn con chứ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...