Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Cô ta đã được thay quần áo sạch sẽ, đó là cái áo cưới cô ta chọn.
Cô ta ra đi rất bình thản, trên mặt không có bất kỳ đau khổ gì.
“Đưa đi hỏa táng đi.”
Cậu ấy nhẹ nhàng buông vải trắng xuống, thu lại cái nhìn lưu luyến cuối cùng.
Josh được hỏa táng, hạ táng không quá hai tiếng.
Diên đứng ở trước bia mộ suốt cả đêm, một tấc cũng không rời.
Hôm sau, đội rước dâu của Cố Trường Quân đã đến trước cửa Kettering nhưng cô dâu lại mãi không ra.
Cố Trường Quân mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng nên chạy thẳng đến chỗ.Josh ở.
Trong phòng trống rỗng, áo cưới, đồ trang sức, nhãn cũng không thấy.
Anh ấy thấy được bức thư trên bàn.
Anh ấy nhìn chằm chằm những thứ đó, mỗi một bước đi đều giống như đi ở trên mũi dao.
Rõ ràng chỉ mấy bước nhưng anh ấy cảm thấy như đã qua một thế kỷ mới đến được phía trước lá thư đó.
Anh ấy run rẩy cầm lên, cảm thấy như có sức nặng ngàn cân.
Anh ấy mở ra, đó là chữ viết của.Josh: “Cố Trường Quân, khi anh thấy được bức thư này thì em đã rời đi.
Mặc dù em đã uống thuốc giải nhưng độc tố đã tích quá nhiều trong người và cần phải từ từ điều dưỡng, không thể vui buồn giận dữ quá mức.
Em không muốn liên lụy anh, em vẫn chưa sẵn sàng gánh vác tất cả.
Cho nên em quyết định rời đi.
Em sẽ ngoan ngoãn chữa bệnh, tìm kiếm bác sĩ tốt, cho dù đi khắp chân trời góc biển cũng sẽ không tiếc.
Em biết em rời đi vào lúc mấu chốt thế này là rất ích kỷ, nhưng em thật không thể như vậy mà kết hôn với anh.
Em hứa với anh nhất định sẽ khỏe mạnh trở về.
Em mang áo cưới lẫn chiếc nhẫn theo, đợi sau khi em trở về, em sẽ mặc áo cưới, đeo chiếc nhẫn cưới anh tặng cho em xuất hiện ở trước mặt anh rồi đàng hoàng gả cho anh được không? Nhưng em không biết chữa bệnh cần phải bao lâu, em hẹn anh bảy năm đi.
Anh ở cạnh em bảy năm thì em cũng dùng bảy năm mặc áo cưới của anh được không?”
“Josh… Josh…
Cố Trường Quân đọc xong đau khổ đọc tên cô ta.
Cô ta thế mà lại lựa chọn rời đi.
Bọn họ kết hôn, anh ấy sẽ cùng cô ta từ từ chữa bệnh, cho dù không chữa hết thì hai người cũng có thể cùng nhau gánh vác.
Nhưng cô ta lại đi.
Bảy năm sau cô ta sẽ thật sự mặc áo cưới, đeo nhẫn xuất hiện ở trước mặt anh ấy sao?
Anh ấy biết rõ hi vọng này rất mong manh, nhưng chính miệng cô ta nói nên anh ấy chấp nhận tin.
Trong bức thư còn có một cái USB, bên trong có một video.
Trong video, cô ta mặc áo cưới đẹp không gì sánh được.
Cô ta cười rực rỡ.
“Đây là món quà em để lại cho anh, nếu như anh muốn thì xem thử đi.
Em sẽ không đi tìm cái chết, bởi vì em biết người em yêu luôn mãi chờ em'”
“Em không dám chết, cũng không muốn chết, cho nên…
em chỉ có thể ích kỷ để cho anh chờ em.
Cố Trường Quân, mặc dù căn bệnh của em phiền phức nhưng sẽ không chết, em muốn khỏe mạnh để làm vợ của anh, muốn sinh con cho anh.
Anh biết đó, hàng năm em uống thuốc kích thích hoocmon nam gây ra tổn thương cơ bản nên chữa trị rất phiền phức.
Nhưng em tin em làm được, hi vọng anh cũng tin em”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...