Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Vì bà ấy mà không muốn làm người đứng đầu Đà Nẵng mà chỉ cam lòng khuất sau Cố Linh, cẩn thận lên kế hoạch.
Anh ta không có chút tình cảm nào với bố ruột của mình mà chỉ tán thành Ngôn Dương.
Thật cảm ơn nhiều năm qua ông ấy vẫn đối xử với mình như con ruột.
Cảm ơn ông ấy làm bạn với anh ta vào năm tháng gian nan này.
Hôm nay ông ấy đi tìm mẹ, anh ta cũng nên gánh vác trách nhiệm của mình, phát triển Tập đoàn Phát Đạt càng ngày càng tốt.
“Đúng rồi, anh, anh mới vừa xử lý lễ tang của bố nuôi xong mà phải đi làm không mệt sao?”
“Anh không thể tiếp tục làm con rùa đen rụt đầu, anh làm anh thì sao có thể để cho em gái chăm sóc? Từ nay về sau nhà họ Ngôn sẽ là hậu thuẫn bần chắc nhất của em, là nhà mẹ đẻ của em”
“Anh, anh có thể nghĩ thông suốt thật sự là quá tốt rồi.
Bọn họ đều nói em dựa vào đàn ông, vậy thì sao, em cứ dựa vào đàn ông đó, bọn họ có bản lĩnh thì tự đi tìm một người như vậy làm chỗ dựa đi.
Thế cho nên em vẫn rất có bản lĩnh, ít nhất em tìm được núi dựa giỏi nhất, thứ bọn họ tìm đều là thứ yếu.”
“Nào có ai tự khen mình bằng mấy lời tệ vậy chứ?”
“Cho nên đừng để lời người khác ở trong lòng, bọn họ đều là những người râu ria.
Hai cái môi trên dưới nhúc nhích là được, nhưng thật ra thì nó có thể gây tổn thương chúng ta, không phải đều là người chúng ta để ý sao? Chỉ cần người anh để ý vẫn còn ở bên cạnh anh thì anh cần gì phải để ý người khác nói cái gì chứ?”
“Chỉ cần anh còn ở trong căn nhà đó thì nhà họ Ngôn sẽ còn, mặc dù bây giờ thiếu đi hai người nhưng sau này anh sẽ cưới vợ sinh con, bên trong sẽ từ từ náo nhiệt hơn.”
“Anh biết, anh chưa từng nghe em nói đạo lý mà luôn coi em là một cô bé, nhưng bây giờ nhìn lại em đã thật sự trưởng thành, rất tốt”
“Đó là đương nhiên, em đã thành mẹ rồi, sau này anh chính là cậu của con em, vui không?”
“Ừ, trước khi anh chưa cưới vợ sinh con thì em cần phải nhanh chóng sinh con, một thai hai thai thường xuyên đi tới đi lui thì cái nhà này sẽ náo nhiệt.”
Anh ta sờ sờ cái bụng nhô lên của cô rồi nở nụ cười dịu dàng.
“Vốn là muốn mời các em ăn cơm nhưng Cố Gia Huy không có ở đây, anh cũng không mời mình em tránh cho cái bình giấm chua đó tới tìm anh đòi người.
Anh còn phải đến công ty xử lý chút chuyện, đi trước đây, em phải tự chăm sóc mình”
“Dạ, anh cũng vậy, phải nhớ ăn cơm” Ngôn Hải gật đầu rồi xoay người rời đi, Hứa Trúc.
Linh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần anh ta nghĩ thông là tốt rồi, cô nghĩ mẹ nuôi ở trên trời có linh thiêng nhất định sẽ được an ủi.
Bi thương đúng là sẽ làm cho người ta tiêu cực, cũng sẽ trở thành động lực khiến người ta không ngừng tiến tới.
Hứa Minh Tâm luôn chờ Cố Gia Huy về, mặc dù đều là người một nhà không cần phải khách sáo nhưng cô vẫn muốn cám ơn anh đàng hoàng.
Nếu như Ngôn Hải không tự nói với mình chuyện đó thì với tính tình của Cố Gia Huy chắc chắn sẽ không nói cho cô biết.
Từ trước đến nay anh là người làm nhiều việc.
Hứa Minh Tâm chờ đến chín giờ tối Cố Gia Huy mới trở về.
Thức ăn nguội lạnh.
Cố Gia Huy mới vừa vào cửa đã nghe chú An nói Hứa Minh Tâm luôn chờ anh tới tận bây giờ, cơm tối cũng không ăn.
Anh không khỏi cau mày nhìn cô nhóc đáng thương bên cạnh bàn ăn.
“Sao không ăn cơm? Bây giờ em không chỉ có một mình”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...