Vì một con người máu lạnh vô tình mà dẫn vặt khổ sở, mãi không thể buông bỏ khúc mắc là một việc không đáng giá cỡ nào chứ.
Hứa Minh Tâm bước xuống xe bị vấp một cái, may mà Cố Gia Huy đỡ kịp nên người không bị sao.
Chỉ là hai chân của cô run cầm cập, mỗi bước đi đều run rẩy.
Hứa Minh Tâm đi vào thì đã thấy người đã đứng đông đủ ở bên trong, có phu nhân, Diên, Cố Trường Quân và cả Phó Minh Tước.
Tình cảnh này hệt như một hội đồng xét xử ba Hội thẩm.
“Phu nhân, Josh đâu?” Cố Trường Quân gấp gáp hỏi, tay siết chặt thành đấm, vẻ mặt anh ta nghiêm nghị định xông lên phía trước thì bị Cố Gia Huy ngăn lại.
Phu nhân tức giận lên tiếng: “Josh bị Phó Minh Tước ra tay tàn độc đã mất tích rồi.
Phó Minh Tước ở ngay trước mặt, cậu không tìm cậu ta đối chứng lại hỏi tôi? Đây là nhà Kettering, há có thể cho phép các người làm loạn, không coi ai ra gì ở đây!”
Phó Minh Tước bật cười thành tiếng, trào phúng nói: “Phu nhân bắn một mũi tên trúng hai đích thật là xuất sắc! Vừa giáng họa cho Lance, kéo anh ta rớt đài rồi nhân cơ hội đưa đứa con yêu quý của mình lên.
Hại tôi phải trốn chui trốn lủi, chẳng phải bà còn muốn giết người diệt khẩu, người chết hết đối chứng sao?”
“Câm miệng, ai cho cậu ăn gan hùm mà dám ở đây nói xăng nói bậy?”
“Strzyga, đưa cậu ta ra ngoài, ai dám chống lại thì cứ thẳng tay trừng trị”
“Thôi mẹ, việc đã đến nước này cũng không giấu nổi nữa.
Nếu việc đến tai bố thì mọi người đều sẽ khó xử: ạ lùng lên tiếng ngăn cản, đôi mắt phượng lúc này trầm tĩnh, hai con ngươi màu xanh toát lên vẻ âm u, không chút cảm tình.
.
Truyện Khác
Cậu ấy ngồi nghiêm nghị trên ghế sô pha nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt ấy dừng lại trên người Hứa Minh Tâm nhưng chỉ trong giây lát liền rời đi.
Trong lòng Hứa Minh Tâm có ngàn vạn lời muốn hỏi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Nhìn Diên như vậy, phu nhân biết cậu ấy muốn thành thật nói ra, xem ra việc này không thể giấu được nữa rồi.
Nói hết đi, bà ta chẳng có gì phải sợ.
Phó Minh Tước xem thấy hiện trường không ai phản pháo gì liền nói ra hết ngọn nguồn chân tướng của sự việc lần này: “Tôi không thể không thừa nhận rằng phu nhân quả thực giỏi mưu kế, hơn nữa mưu kế có thể nói là nham hiểm độc ác, đối với ai cũng có thể tính kế, ai cũng dám đắc tội.
Có câu hổ mẹ không ăn thịt con, thế nên ai dám tin rằng phu nhân lại hy sinh đứa con cả của chính mình để giành quyền lực từ tay con cả cho con thứ.
Phu nhân quả thực cao tay quá!”
Sự thật được phơi bày qua giọng điệu mỉa mai của Phó Minh Tước, nghe thấy những lời này chỉ có Hứa Minh Tâm là bàng hoàng không thôi.
Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.
Còn những người khác đều thản nhiên xem ra họ đã sớm biết chân tướng, chỉ là… chân tướng lại xấu xí như vậy…
“Phó Minh Tước, anh nói sai một chuyện,.Josh hoàn toàn không phải là con của phu nhân.
Lúc bảy tuổi con trưởng của phu nhân đã bị người mưu hại mà bất hạnh chết non.
Bà ấy không cam lòng nên tìm một đứa bé không khác con trưởng bao nhiêu từ trại mồ côi về, đó cũng chính là.Josh”
“Khi đó Josh còn là con gái nên phu nhân vẫn có điều kiêng kị, nhưng vì thật sự không có cách nào tìm được đứa bé không khác con trưởng nhiều ở trong thời gian ngắn nên chỉ có thể như thế.
Josh đóng giả thành con trai, trung thành, tận tâm và làm không biết bao nhiêu chuyện giúp bà ấ “Ở trong mắt bà chủ, Josh vẫn mãi là con cờ, nhưng cô ấy lại một mực cung kính gọi bà một tiếng mẹ!”
Cố Trường Quân siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên, khớp xương trắng bệch.
Mỗi một từ được anh ấy nặn ra từ trong kế răng mang theo thù hận thấu xương.
Nhiều năm trước khi anh ấy còn chưa yêu.Josh, có một lần cô ta vì cứu mình mà đưa thân vào nguy hiểm, ngực bị trúng đạn.
Bọn họ trốn tránh đuổi giết chạy tới nông trường nên không có điều kiện chữa trị..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...