Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Ôn Mạc Ngôn nheo mắt lại, nói: “Em luôn miệng nói động lòng với anh, nhưng em có thể dễ dàng khoan dung với anh cùng đứa con của người phụ nữ khác hay sao?”
“Có gì mà không khoan dung được, đứa bé đ: Đứa bé đấy là con của chúng ta mà.
Ngay từ lúc mới sinh đứa bé đã bị mang đi rồi, cô ấy chưa kịp nhìn lấy đứa bé dù chỉ một chút.
Trong lòng cô ấy nóng lửa đốt, đứa bé đang ở ngay trên tầng, mà cô ấy vẫn còn ở dưới này dây dưa với anh ta.
Trong tình thế cấp bách, căn bản cô ấy không hề chú ý đến vẻ mặt của Ôn Mạc Ngôn.
Buồn bã ủ rũ, mang theo sự đau khổ.
“Em có biết đứa bé tên là gì không?”
“Ôn Thiên Âu!”
Cô ấy mở miệng nói ra, con của mình tên là gì đương nhiên cô ấy luôn ghi nhớ sâu sắc.
“Ôn Thiên Âu, Thiên Âu, chữ Âu trong chữ Châu, em vẫn chưa rõ hay sao? Anh hy vọng biết bao đây chính là máu mủ của chúng ta, nhưng thật đáng tiếc…
Em bạc tình bạc nghĩa như vậy, chỉ sợ đối với em cái gọi là thích, cũng chỉ là nhất thời thoáng qua rồi quên đi mà thôi.”
“Anh nói cái gì cơ?”
Bạch Thư Hân định thần lại, kinh hãi nhìn Ôn Mạc Ngôn.
Ôn Thiên Âu, chữ Âu đó chính là trong chữ Châu của mình.
“Đi theo em lên xem một chút đi! Mặc dù đây không phải là con của chúng ta, nhưng vì em có cái tên này, em hoàn toàn có thể gặp thằng bé.”
Ôn Mạc Ngôn rầu rĩ nói, đưa cô ấy đi lên.
Càng đến gần phòng bệnh, cô ấy càng khẩn trương, bàn tay nhỏ vô thức xiết chặt, hô hấp cũng trở nên dè dặt.
Ôn Mạc Ngôn đi ở phía trước, đẩy cửa đi vào.
Mà cô ấy đứng ở cửa một hồi, hai chân tựa như rót chì, không tài nào.
nhúc nhích được.
Cô ấy chỉ có thể nhìn thấy bên trên chiếc nôi nho nhỏ kia là một đứa trẻ được bao bọc trong nhiều lớp.
Thằng bé vẫn còn rất nhỏ, hiện tại mới khoảng bốn tháng tuổi.
Bởi vì thường xuyên đau ốm nên trông vô cùng gầy gò yếu ớt.
Tuy nhiên bác sĩ nói rằng đây không phải vấn đề nghiêm trọng gì, không nên cho bé uống thuốc mà hãy để vú nuôi ăn, rồi sau đó cho thẳng bé bú sữa là có thể thuyên giảm.
“Em ở đâu vậy, có thể nhìn thấy thằng bé sao?”
Ôn Mạc Ngôn bất lực nói.
Bạch Thư Hân nghe vậy, run rẩy tiến lên phía trước, nhìn thấy khuôn mặt của đứa trẻ.
Tựa như được đúc từ ngọc vậy, giống như búp bê tráng men.
Đầu của thằng bé nhỏ nhắn, bàn tay cũng nhỏ xíu, hơn nữa cảm giác núc ních vô cùng.
Cô ấy không nhịn được đưa sờ một cái, đứa bé liền mếu xệch, một giây sau đó chính là trận sấm chớp mưa sa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...