Đang học hành yên ổn, thì chiếc đèn treo ở phía trên đột ngột rơi xuống.
May mắn là trước khi rơi xuống, có người thấy sợi dây không được vững chắc, nên đã hô hoán, vì thế mà những người phía dưới có cơ hội phản ứng kịp.
Dưới chiếc đèn treo là cô chủ nhà họ Trần và Hứa Minh Tâm, cho dù hai người bọn họ có chạy thoát nhanh đến đâu thì họ vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Cố Gia Huy vội vàng chạy tới, nhìn thấy những người khác đang đứng cách xa chiếc đèn treo ở giữa, trong số những người đang đứng không có bóng dáng của Hứa Minh Tâm.
Trái tim của anh trong khoảnh khắc bị quặn thắt lại.
Anh vội vàng chạy sang đây, thấy họ đang nằm trên mặt đất, Hứa Minh Tâm thế mà lại đang chắn lên người của cô chủ nhà họ Trần.
Cơ thể của cô bị chiếc ghế lật đè lên, còn có những mảnh thủy tinh vỡ vụn của đèn treo.
Ồ ạt từ phía dưới quần áo thấm ra ngoài.
“Cứu… cứu mạng…”
Cô kiên cường chống đỡ bảng cánh tay, chiếc ghế đè lên lưng, vừa vặn ở ngay trên cột sống của cô, có hơi đau ray rứt một chút.
Cô kêu gào một cách yếu ớt, còn cô chủ nhà họ Trần ở dưới cơ thể đã bị dọa cho chết lặng từ lâu rồi, không phản ứng lại như đã bị mất hồn vậy.
Cố Gia Huy xông đến, đẩy đồ đạc ra, rồi ôm cô lên.
Anh không nói một lời nào mà trực tiếp lao ra ngoài, nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
Khi bước vào phòng mổ, toàn thân của cô đã bê bết máu, hôn mê bất tỉnh…
Cô chủ nhà họ Trần chỉ là đã bị sợ hãi mà thôi, đã làm kiểm tra và không có hậu quả gì cả.
Sau khi cô ấy kiểm tra xong, ngay lập tức đến tìm Cố Gia Huy, lo lắng hỏi: “Cô Minh Tâm thế nào rồi?”
“Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi… tôi cũng không biết, chiếc đèn treo đột nhiên rơi xuống, có người đã cảnh báo trước, nói rằng sợi dây ở phía trên có vẻ không được kiên cố cho lắm, bảo chúng tôi hãy đổi vị trí đi.
Chúng tôi đang chuẩn bị đổi, thì nó đã rơi xuống rồi.
Tôi… tôi không cẩn thận bị vấp ngã, theo bản năng… bản năng muốn bắt lấy cái gì đó, nên đã kéo cô Minh Tâm xuống theo”
“Tôi… không phải là tôi cố ý để cô ấy giúp tôi chắn cái ghế lại, tôi thực sự không có cố ý đâu.
Tôi cũng không ngờ rằng cô Minh Tâm lại không tránh đi, mà ngược lại còn chắn trên người tôi…”
Sắc mặt của cô chủ nhà họ Trần không còn chút máu, khi nhắc đến chuyện vừa rồi thì hồn rơi phách lạc, đến bây nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Cô ấy không muốn làm tổn thương bất cứ ai, nhưng con người khi ở trong tình huống nguy cấp, bộ não căn bản là không có thời gian để suy nghĩ.
Giây phút mà cô ấy ngã xuống, cô ấy chỉ muốn níu một cái gì đó chống đỡ mà thôi, nhưng không ngờ lại kéo cả Hứa Minh Tâm xuống.
Vốn dĩ là cô ấy có thể bò dậy và rời đi, nhưng… đã không kịp nữa rồi.
Đèn treo va vào ghế, còn chiếc ghế thì nặng nề đập vào người cô ấy.
“Cô cho rằng cô nói ra những lời này, thì tôi có thể coi như là không có chuyện gì xảy ra hay sao? Nếu như vợ và con tôi có việc gì bất trắc, tôi sẽ khiến cho nhà họ Trần các người phải mai táng theo đấy!”
Cố Gia Huy nổi giận lên đến cực điểm, toàn thân tràn đầy sự tàn ác.
Cô chủ nhà họ Trần nhìn anh, cả người đang run lên vì sợ hãi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...