Khi ra khỏi lớp xong, cô đi đến phòng trà nước để rót một ít nước nóng, Cố Gia Huy giúp cô ghi chép.
Trần Minh Ngọc cũng đi tới, đợi đến khi mọi người đã đi gần hết, mới gọi ngăn bước chân cô lại.
“Những gì chị nói trong lớp ban nấy là có ý gì?”
“Tôi nói không đúng sao? Cô có thể mến mộ chồng của tôi, nhưng không thể có bất kỳ hành vi quấy rồi nào hết.
Trước.
khi tôi và anh ấy kết hôn, cô có thể theo đuổi anh ấy bởi vì suy cho cùng thì cũng không có cuộc hôn nhân ràng buộc, ai thắng ai thua vẫn còn là việc chưa xác định được, cô có thể thử.
Nhưng bây giờ, cô không thể động vào anh ấy đâu”
Cô nhàn nhạt gặng nói từng từ một.
Toàn cơ thể của Trần Minh Ngọc tức giận run lên bần bật: “Căn bản là chị không xứng được đứng ở bên cạnh ngài Gia Huy, chị có điểm nào giống các quý bà quý cô con nhà giàu hả? Cả người toàn bộ đều có mùi nhà quê.
Có một số người, ngay cả khi bọn họ mặc long bào trông cũng không giống hoàng thượng đâu!”
iên quan gì đến cô? Cho dù tôi có không giống, thế mà thông thường các nhân vật có máu mặt ở Đà Nẵng, nhìn thấy tôi đều phải khách sáo lịch sự.
Cho dù tôi không phải là hoàng thượng, nhưng tôi cũng đang mặc trên mình long bào.
Bởi vậy, tôi là bà chủ nhà họ Cố, thân phận này đã đủ để nghiền nát tất cả mọi thứ rồi, cô có hiểu không?”
“Tôi không hiểu, tôi căn bản là không biết ngài Gia Huy đã bị mù con mắt nào nên mới nhìn trúng chị! Nhất định là chị đã dùng những cái trò vô liêm sỉ rồi!”
“Đúng vậy, nhưng tôi sẽ không dạy cho cô đâu, cô có tức không hả? Cô trừng mắt nhìn tôi để làm gì cơ chứ, tôi chính là thích cái bộ dạng mà cô nhìn tôi không vừa mắt, nhưng lại không thể tiêu diệt tôi được đấy! Không cần phải ở đây nói những lời nhạt nhẽo, cũ rích nữa, tôi đã gặp quá nhiều đối thủ rồi, câu này đã phải nói hơn một trăm tám mươi lần rồi, liệu có thể thay đổi lời thoại cho mới lên được không?”
“Lần nào cũng lấy chuyện vóc dáng tướng mạo, bối cảnh gia đình ra hết, tôi nói cho cô biết, Cố Gia Huy chính là thích loại người như tôi đấy, có bản lĩnh thì cô cắn tôi đi! Hơn nữa, thẩm mỹ của anh ấy có vấn đề, thì cô đi tìm anh ấy đi, chứ tìm tôi làm gì! Tôi nói cho cô biết nhé, ngay cả khi không có tôi, thì anh ấy cũng sẽ không vừa mắt cô đâu”
Hứa Minh Tâm thẳng thắn nói, đối với loại người như vậy cô không cần phải khách sáo.
Không cần phải khách sáo lễ nghĩa với một người muốn lên chức làm vợ bé, đó chính là sự sỉ nhục đối với người vợ chính thức!
“Chị!
Trần Minh Ngọc bị chọc tức không ít.
Những người đến đây, có nhà của ai là đơn giản?
Trần Minh Ngọc vẫn luôn là viên ngọc quý trong lòng bàn tay, đã bao giờ phải chịu uất ức như thế này đâu?
Cô ta nắm chặt vai của Hứa Minh Tâm, định sẽ đập cốc nước trên tay vào người cô, nhưng đã bị giọng nói lạnh lùng của Hứa Minh Tâm chặn đứng lại.
“Cô dám!”
“Tôi… tôi có gì mà không dám cơ chứ?”
“Cô như thế này mà còn muốn lên chức sao? Không mang theo não à? Bây giờ tôi là bà chủ nhà họ Cố danh chính hợp pháp, trong bụng tôi chính là cháu trai của nhà họ Cố.
Nếu như cô chạm vào tôi một cái, lỡ tôi có điều gì đó không may xảy ra, vậy thì nhà họ Trần phải gặp nguy hiểm rồi.
Truyền ra ngoài, cô đánh đập phụ nữ mang thai, một khi tin tức xã hội như vậy bị làm ầm ï lên, thì cô cảm thấy danh tiếng của mình còn nữa không?”
Trần Minh Ngọc nghe những lời đó thì ngón tay liên cứng đờ lại, từng chút một rút tay về..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...