Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
“À ừ, anh đi đi, về nhanh nha”
Hứa Minh Tâm nũng nịu nói, Cố Gia Huy lập tức đứng dậy rời đi.
“Chị… chị vậy mà để cho ngài Huy giúp chị mua sữa bò sao? Gọi điện thoại cho người hầu đưa đến không được sao?”
Trần Minh Ngọc trợn mắc hốc mồm, hận không thể đi lên đánh Hứa Minh Tâm.
Người đàn ông đẹp trai như vậy là cảnh đẹp ý vui, vậy mà cô lại để anh chạy việc.
Cố Gia Huy là nhân vật như thế nào mà cô cũng dám sai bảo?
Cô ta tức giận đến mức cả người run rẩy, nắm đấm vô thức siết chặt, nhưng cũng không dám lên tiếng gì.
Dù sao danh không chính ngôn không thuận, người ta là quan hệ vợ chồng.
“Có phải cô thấy phí của trời hay không?”
Cô cười hì hì nói.
“Chẳng lẽ không đúng sao? ngài Huy thế nhưng là xuất thân quyền quý của Đà Nẵng, là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng nhat”
“Tôi không rõ lắm, anh ấy không phải là đã ngừng tiếp quản Cố Linh rồi sao? Bây giờ.J.C cũng bị Cố Linh móc sạch, cô vì sao còn sùng bái anh ấy như thế?”
“Nếu như ngài ấy muốn thì Cố Linh sẽ là của ngài ấy,.J.C cũng sẽ vùng lên”
Cũng không phải bởi vì loại phụ nữ như cô làm cho ngài Huy cả ngày không lo công việc sao,.J.C làm sao có thể vùng lên?
Cô cao quý cũng nhờ đứa con mà thôi!
“Cô nói cũng đúng”
Cố Gia Huy không quan tâm nhưng danh lợi kia, chỉ cần anh ấy muốn thì cái gì mà không có.
Nghĩ như vậy cũng khó trách cô gái nhỏ lại sùng bái anh như thế, tình cảm này có thể hiểu được.
Trước kia cô sẽ ghen tuông ồn ào, nhưng bây giờ kết hôn rồi, cô ngược lại lại bình tĩnh, không muốn chấp nhặt với cô ta.
Đại khái…Đây chính là vị trí cao trong truyền thuyết.
Trước kia vị trí quá thấp sẽ không nhịn được mà so đo vài chuyện.
Nhưng bây giờ cô đã đủ để đứng bên cạnh Cố Gia Huy, sánh vai cùng với anh.
Phong cảnh anh đã nhìn qua, cô cũng có thể cùng nhau thưởng thức mà không phải đứng ở sau lưng anh, nhìn bóng lưng anh.
Cô vẫn cảm thấy mình không xứng với Cố Gia Huy, nhưng bây giờ bối cảnh gia thế của cô cũng không tầm thường, chỉ là người ngoài không biết mà thôi.
Cô không còn là chướng ngại vật của Cố Gia Huy, cũng có thể là trợ lực của anh, chỉ là Cố Gia Huy đau lòng cô, không muốn cô liên lụy đến.
“Cô bao nhiêu tuổi? Tôi thấy cô còn rất trẻ?”
“Năm nay tôi mười chín, tháng sau hai mươi tuổi”
“Vật phải chúc mừng sinh nhật cô sớm, sinh nhật tuổi hai mươi cũng không thể qua loa”
“Vậy tôi phải gọi chị là chị Linh, chị cũng chỉ hơn tôi mấy tháng mà thôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...