Hứa Minh Tâm không ngừng than khổ: "Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, dù thế nào thì anh cũng đánh đổi bên đi, đau thì cho đau đều!"
"Được, đây là em nói đấy."
"Tôi nói sai rồi."
Hứa Minh Tâm thấy muốn khóc quá.
Bị anh đánh một trận, cô cảm giác cái mông sưng rồi, cô còn không đi tử tế được nữa.
"Cậu ba Cố đẹp trai nhất trên trời dưới đất anh là nhất."
"Ừ, câu này được, tôi thích nghe."
Hứa Minh Tâm giống như dân lành bị áp bức, trên mặt thì cười hì hì, trong lòng mmp!
Buổi tối, bọn họ chuẩn bị một chút rồi Cố Gia Huy đến đón cô đến nhà cũ.
Những người còn lại đều đã đến hết rồi, chỉ còn thiếu hai người họ.
Ở đây, có một người chưa từng thấy, người đó khoảng hơn bốn mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, nhưng dáng người lại hơi đẫy đà, ăn mặc trang điểm, trái lại có vẻ hơi tục khí.
Chắc hẳn, vị này là vợ của Cố Trác Đông, mẹ của Cố Tử Vi, tên là La Xuân Hương.
Cô Trác Đông còn tỏ ra khách khí, tiếp đón bọn họ ngồi xuống, dù sao ngoài mặt vẫn là anh em.
Nhưng La Xuân Hương thì coi thường bọn họ, một người là em trai tranh giành phụ huynh với chồng cô ta, một người là con nhóc không có tri thức kinh tởm, La Xuân Hương không hề cho sắc mặt tốt.
Hứa Minh Tâm và Hứa An Kỳ gặp nhau, cô có thể nhìn thấy sự căm phẫn trong mắt Hứa An Kỳ.
Vốn tưởng rằng cô cưới người không tốt, không ngờ Cố Gia Huy lại lắc mình biến hóa, trở thành một anh chàng đẹp trai, vả lại còn có tập đoàn của riêng mình, củ vả mặt này quá nhanh, cứ như gió lốc vậy.
Hứa An Kỳ không thích thấy có người tốt hơn cô ta, bây giờ chắc chắn cô ta đã tức đến đau bụng rồi.
Đoàn người ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa.
Trong bữa ăn, Cố Gia Bảo bắt đầu trao đổi về hôn sự của hai người, dự tính là cuối tháng này, nhanh chóng làm trước năm mới, khoảng thời gian này phải lo liệu chuẩn bị cho hôn lễ.
Phát thiệp mờ, lễ đường khách sạn, thủ tục các kiểu.
Sau khi bàn bạc chuyện hôn lễ xong, Cố Gia Bảo vào chủ đề chính.
Đứa cháu cũng đã kết hôn lập gia đình rồi, vậy quyền thừa kế của gia tộc cũng phải phân phối một chút.
"Bố tính cho cậu ba ba mươi phần trăm cổ phần, hai mươi phần trăm trong tay bố để lại cho Cố Tử Vị.
Như thế thì bố có thể rút khỏi hội đồng quản trị, để cho các con tự do phát huy.
Nhà họ Cố hưng hay bại, thì phải xem anh em các con rồi." "Bố, cậu ba từng nói cậu ấy từ bỏ quyền thừa kế.
Cậu ấy chưa bao giờ xử lý công việc của tập đoàn, hướng phát triển của tập đoàn Cô Thị và tập đoàn J.C còn hơi khác biệt.
Cố Thị là công thương nghiệp, còn J.C.
thì là hàng xa xỉ phẩm cao cấp, quan hệ và tài chính các thứ.
Cậu ba có thể quản lý tốt J.C nhưng chưa chắc đã quản lý tốt tập đoàn Cố Thị."
"Đúng không? Cậu ba?"
Cổ Trác Đông nhíu mày nhìn Cố Gia Huy, anh vững như Thái Sơn, không lộ ra một tí biểu cảm nào, ung dung bình thản.
Đến cả đồ cáo già như anh ta cũng không nhìn thấu xem rốt cuộc Cô Gia Huy muốn làm gì.
"Đó chỉ là lời từ một phía của con, cậu ba thể thế nào?"
Cố Gia Bảo nhìn sang Cố Gia Huy, trong lòng hơi căng thẳng, ông ấy hy vọng Cố Gia Huy tiếp nhận.
Anh không tiếp nhận, thì mới là tai họa ngầm lớn nhất.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Cố Gia Huy, còn anh thì lại cầm ly rượu lên rồi nhấp một ngụm.
Anh nắm lấy tay mình, nắm hơi chặt.
Anh làm mình đau, anh cũng không biết.
Bầu không khí như cứng lại mấy phần.
Rất nhanh, Cố Gia Huy cất tiếng: "Anh cả nói đúng, con không có ý kiến, đúng là con không hiểu cơ cấu hoạt động của Cố Thị lắm, e rằng con không thể đảm nhiệm."
Lời này vừa nói ra, Cố Trác Đông thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lòng Cố Gia Bảo thì nhíu lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...