"Cái đó...!cái đó là tôi chủ động ôm, bởi vì tôi thấy anh tới, nên là dưới cơn xúc động tôi..."
Cô còn chưa nói xong, Cố Gia Huy đã không khách sáo mà gõ vào đầu cô một cái, đau đến nỗi cô nhe răng trợn mắt.
Cô lại không dám than, dù sao thì cũng là mình sai, nên đành phải cố nén đau thôi.
"Lần sau còn dám nữa không?"
"Không...!không dám nữa."
Cô đáng thương nói.
"Lần sau không được làm như vậy nữa."
Cổ Gia Huy tính bỏ qua, Hứa Minh Tâm rất là ngạc nhiên.
Cứ thế là xong hả, cô còn tưởng Cố Gia Huy sẽ trừng phạt cô một trận nghiêm khắc cơ.
"Anh hết giận rồi à?"
Cô dè dặt hỏi.
"Giận em thì ngang với tự giận mình.
Vì em, tôi sẵn lòng nhượng bộ.
Lùi một bước cũng là nhường, lùi một vạn bước cũng là nhường.
Chỉ là sau khi lùi một vạn bước, đằng sau là vực sâu vạn trường.
Có muốn vạn kiếp bất phục hay không, quyền quyết định hoàn toàn ở trong tay em, em cứ quyết định."
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, trái tim run lên.
Sau khi lui một vạn bước, chính là vực sâu vạn trượng.
Anh có vạn kiếp bất phục hay không, đều nằm trong tay cô.
Cô có đức gì năng lực gì mà có thể nắm giữ nhiều như vậy.
Cô biết, cái này không phải cô yêu cầu, mà là Cố Gia Huy chủ động cho cô.
Anh nghiêm túc quyết đoán giao vũ khí sắc bén có thể làm tổn thương mình vào tay mình.
"Không đâu, cho dù là vực sâu vạn trường, tôi cũng sẽ không để anh nhảy một mình."
Hứa Minh Tâm tiến lại gần, vòng tay ôm cổ anh, vô cùng thân thiết dùng má cọ vào mặt anh.
Cô ôm anh thật chặt, còn anh, anh cũng dang tay ôm cơ thể mềm mại của cô.
Hứa Minh Tâm lại trở về phòng một lần nữa, cô vẫn còn ngửi được mùi rượu, cô biết chắc chắn tối qua Cố Gia Huy đã uống rượu.
Tối qua cô khó chịu, anh cũng không thoải mái giống cô.
Bọn họ đều vì nhau mà làm ra chuyện ngốc nghếch nhất.
Sau này sẽ không thế nữa, hai người phải là hậu phương vững chắc nhất của nhau mới phải, chứ không phải nơi nảy sinh hoang mang.
Hứa Minh Tâm nằm cạnh anh, hít thở mùi thanh mát trên người anh, cô lập tức cảm thấy yên bình, rất là thỏa mãn.
Cô đã mệt cả ngày rồi, cuối cùng thần kinh cũng được thả lỏng.
Chẳng mấy chốc, cô đã ngủ say.
Cổ Gia Huy xoa đầu cô, anh cũng cảm thấy thỏa mãn.
Hai người đều nhanh chóng đi vào giấc ngủ, tinh thần sảng khoái.
Ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy, cô thấy Cố Gia Huy đã dậy rồi, anh đang nghe điện thoại.
Hóa ra là ông cụ gọi tới, ông ấy bảo buổi tối về ăn cơm, cả nhà đều có mặt, đoán chừng là bàn bạc về hôn sự của Cố Tử Vị và Hứa An Kỳ.
Hứa Minh Tâm không khỏi xúc động: "Cố Gia Huy, cháu anh đã kết hôn rồi đấy, nhưng anh vẫn phải đợi hai năm, anh rất tan vỡ đúng không?"
"Không đâu, bọn họ chỉ sẽ hâm mộ tôi, hai năm nữa tôi đã ba mươi tuổi, nhưng lại cưới được một cô vợ hai mươi tuổi."
"Ừ nhỉ, lúc tôi hai mươi tuổi, anh đã là một ông chú ba mươi tuổi.
Ay ya, bất tri bất giác, anh đã già rồi đấy!"
Cố Gia Huy nghe thấy câu này, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
Anh không nghĩ tuổi tác của mình là vấn đề.
Hai mươi tám tuổi, đối với đàn ông có sự nghiệp thành công, thì cũng chẳng tính là lớn.
Nhưng đối với Hứa Minh Tâm hiện vẫn mười tám tuổi mà nói thì mười tuổi này lại là cách rất nhiều.
Nếu không phải là thần xui quỷ khiến, dựa theo vai vế, đúng là cô phải gọi mình một tiếng chú ba.
"Tôi đây gọi là chín chắn!"
"Đúng, chú chín chắn."
.