Lệ Nghiêm đến bệnh viện, nhìn thấy trong phòng bệnh có thêm một đóa bách hợp trắng, anh ta nói: "Cậu có hứng thú này từ lúc nào vậy?"
"của khách không mời mà đến tặng."
"Đối tượng cầu thân của cậu à?"
Cố Gia Huy nói cho Lệ Nghiêm biết chuyện này, cho nên anh ta nắm rất rõ.
"Tôi đã trừ lương của Khương Tuấn rồi, làm việc có hại, thả cho tạp vụ vào."
"Cô chủ nhà họ Trình kia vừa nhìn là biết không phải kẻ dễ chơi! Liệu cô ta có gây bất lợi cho Hứa Minh Tâm không?"
"Cô ta dám?"
Cố Gia Huy híp mắt, trong nháy mắt sâu trong đôi mắt ngấn lên tia thị huyết.
Mỗi người đều có điểm giới hạn, anh có thể khoan nhượng việc Trình Hoa làm xằng làm bậy, là bởi vì anh không quan tâm.
Nhưng nếu như cô ta không biết điều, động vào Hứa Minh Tâm, vậy thì cũng đừng trách anh không khách khí.
Nghĩ đến Hứa Minh Tâm, không biết tại sao anh lại hơi bất an.
"Khi nào tôi được xuất viện, lần này chỉ là đi tả thôi, tại sao phải nằm viện?"
"Chắc nhanh thôi, cậu ở đây quan sát nửa ngày là được rồi."
"Càng nhanh càng tốt, tôi sợ thời gian lâu, lộ ra sơ hở, sẽ làm Hứa Minh Tâm lo lắng."
Lệ Nghiêm nghe vậy thì há miệng thở dốc, anh ta muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại nhịn lại, không nói gì hết.
Hứa Minh Tâm về trường với tâm trạng thất hồn lạc phách, tiết học buổi chiều cô không có nghe giảng.
Những lời nói đó của Trình Hoa, giống như một tảng đá đè lên ngực cô.
Lúc cô sắp tan học, Cố Gia Huy gọi điện tới.
Cô sợ tới mức cả người run run, cô cũng không dám nhận, cũng không dám cúp, giả vờ không có người nghe máy.
Anh gọi mấy cuộc, cuối cùng gửi một tin nhắn cho cô.
"Minh Tâm, ngoan ngoãn đợi tôi ở trường, buổi tối tôi đến đón em, chúng ta cùng đi ăn."
Anh sắp tới tìm mình ư?
Không được, không được, cô là một tai họa, cô sẽ chỉ làm liên lụy anh thôi!
Hứa Minh Tâm tâm tư rối bời, cô cũng bất chấp là đang trong giờ học, liền trực tiếp ôm cặp đi ra khỏi lớp.
Thầy giáo trên giảng đường nhìn thấy cảnh này, ông ấy gõ mạnh xuống bàn: "Bạn học kia, bạn làm cái gì đấy, đây là lớp học!"
Đây là một buổi tọa đàm, cho nên có hết tất cả các cấp học, Ngôn Hải cũng tới.
Mục đích mà anh ta tới đây rất đơn giản, bởi vì Hứa Minh Tâm ở đây.
Anh ta thấy Hứa Minh Tâm đi ra ngoài, lo lắng cố xảy ra chuyện, cũng vội vàng đi ra ngoài.
"Ngôn Hải, em đi đâu vậy! Em là hội trưởng hội học sinh, tuân thủ kỷ luật!"
Thầy giáo không biết Hứa Minh Tâm, nhưng lại nhận ra Ngôn Hải, ông ấy cực kỳ coi trọng anh ta.
Nhưng Ngôn Hải hoàn toàn không để ý đến ông ấy, nhanh chóng đi ra ngoài.
Sau khi anh ra ngoài thì vừa vặn nhìn thấy bóng dáng của Hứa Minh Tâm biến mất ở chỗ ngoặt, vì thế anh ta đi nhanh hơn.
"Hứa Minh Tâm!"
Anh ta nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô lại.
Cô quay người lại nhìn Ngôn Hải ở trước mặt.
"Học trưởng Ngôn Hải?"
Ngôn Hải thấy hai mắt cô đỏ bừng, trên lông mi còn vương nước mắt thì không khỏi đau lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...