Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Bà ấy vui thì cũng như ông đang vui vẻ, không có yêu cầu gì khác nữa.
“Vợ ơi, am ngon var làm đừng đi nhanh qua hayđợi anh.
Kiếp sau anh vẫn muốn đi cùng em, em ngốc nghếch như vậy, tính khí lại còn hư nữa, ngoài anh ra thì em còn có thể kiêu căng với ai được chứ.
Thẩm Thanh, Thẩm Thanh, anh rất nhớ em, vợ ơi…
Ngôn Dương, người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi lúc này đang khóc nghẹn ngào, cơ thể cuộn tròn một cục, chật vật không thôi.
Một đời…
Một đời là gì, thiếu một phút thiếu một giây thì cũng đều không thể xem như là một đời được.
Ông ấy nghĩ đến một đời của mình và Thẩm Thanh đời sao lại ngắn như vậy, ngắn ngủi như cái chết đến thoáng qua rồi biến mất.
Cuộc đời đau khổ nhất không có gì vượt qua được…
Sống chết chia lia!
Thẩm Thanh đã qua đời rồi, đầu thất trôi qua rất nhanh.
Hứa Minh Tâm cứ ngỡ mình đang nằm mơ, mơ một cơn ác mộng.
Từ khi cô biết Thẩm Thanh, cô vẫn luôn hâm mộ, kính trọng bà ấy.
Bà ấy là điểm sáng mà biết bao nhiêu người phụ nữ khác ngưỡng mộ.
Làm dâu nhà giàu, có một người chồng yêu chiều mình, xinh đẹp, thông minh, tao nhã, nổi tiếng ở tầm quốc tế.
Một đời người may mắn đến mấy cũng chỉ như bà ấy là cùng.
Vợ chồng họ chính là mục tiêu đề Hứa Minh Tâm phấn đấu, mong sao hai mươi năm sau mình và Cố Gia Huy cũng có thể mặn nồng như thế
Cô cảm thấy mỗi một ngày theo chân Thầm Thanh cũng giống như đang bước theo hạnh phúc vậy.
không ngờ rằng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang,bàn tay cổ nằm lấy mà vẫn vụt mất
Mỗi sáng tình giác, việc đầu tiên cô làm là xem bản tin trên điện thoại, cô vẫn thấy tin Thẩm Thanh qua đời rồi thật nhàm nhi làm sao, thật giống ác mộng làm sao.
Thế nhưng những dòng tin tức cô đọc mỗi ngày, từng từ từng chữ nói về việc bà ấy đã không còn nữa đã cho cô biết rằng đây nào phải một giấc mơ.
Đây chính là sự thật tàn nhẫn.
Cô và Thẩm Thanh mới sống chung bấy lâu, nhưng nỗi đau vẫn day dứt chẳng ngừng.
Còn Ngôn Hải và Ngôn Dương thì thế nào rồi?
Một người là tình mẹ con hai mươi mấy năm, một người là nghĩa vợ chồng hơn hai mươi năm.
Tình thân và tình yêu sâu sắc như vậy.
Mỗi lần Hứa Minh Tâm nhìn thấy dáng vẻ thất thần của hai bố con, trong lòng cô cũng đau đớn vô cùng, luôn muốn thay mẹ nuôi an ủi họ phần nào
Cô cũng biết rằng nếu không phải vì cô, Cố Gia Huy cũng sẽ không giúp nhà họ Ngôn tận tình đến the.
Sáng sớm có đa thức thủy xem tin tức mà ngờngần, khỏe mắt cũng rưng rưng.
Ngay sau đó, điện thoại của cô bị lấy đi mất, một vòng tay ấm áp vững chãi ôm lấy cô vào lòng: “Nếu đã đau lòng đến thế thì không nên xem tiếp đâu em”
Cố Gia Huy dịu dàng nói, trong giọng nói của anh cũng chan chứa nỗi xót xa.
Hứa Minh Tâm nghe anh nói vậy cũng không phản đối gì, đôi mi khẽ run lên, nước mắt như những hạt ngọc tuôn rơi, chẳng mấy mà đã làm ướt một góc áo anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...