Cố Gia Huy thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Ông tự tính món nợ này đi, tôi không có hứng thủ.
Anh lùi từng bước về sau, dưa súng lục cho Ngân Minh Phúc.
Ngôn Dương nắm chặt báng súng, lạnh lùng nhìn Ngôn Minh Hi, rốt cuộc ông ấy cũng đợi đến ngày hôm nay!
Trên mặt Ngôn Minh Hi chẳng hề có tỉ sợ hãi gì, còn nhếch khỏe mỗi nở nụ cười lạnh lẽo độc ác.
Ông ta vỗ tay vài cái, có hai người đi ra từ góc tối, thế mà lại là Hứa Minh Tâm và Ngôn Hải.
Hai mắt Ngôn Hải trừng như muốn nứt ra, tròng mắt đỏ bừng, cứ thể nhìn Ngôn Minh Hi.
Anh ta liên tục giãy giụa muốn lên tiếng, nhưng vì trong miệng bị nhét đồ nên không thể nói thành lời.
Ngôn Minh Hi kéo thứ đang nhét trong miệng Ngôn Hải ra, anh ta thốt ra một tiếng nhưng cầu đầu tiên không phải cầu cứu mà là nặng nề gần giọng rồng là bố ruột của tôi sao?”
“Còn nhớ rõ tôi ư? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ giúp cậu Chi tiếc là Cố Gia Huy cứ phá đảm mãi không sao cá, bây giờ tôi sở giết bạn họ, sau đó cho các người ở cùng với nhau mãi mới, được khôngNgón tay của Ngôn Minh Hi run rẩy vuốt về mặt Ngôn Hải, đây là đứa con duy nhất của ông ta, giá trị duy nhất của à đàn bà hèn hạ Thẩm Thanh kia là nối dõi tông đường, kéo dài hương khỏi cho ông ta.
“Tôi đã sắp xếp người đến bệnh viện làm chuyện lớn, tôi sẽ không để cho ả đàn bà hư đốn Thẩm Thanh kia mang thai, sẽ không có ai tranh đoạt tài sản với cậu, bọn họ có nghĩ cũng không được! Nhà họ Ngôn vốn phải là của hai bố con chúng ta!”
“Anh làm cái gì với Thẩm Thanh rồi?” Ngôn Dương nghe ông ta nói thế, trái tim như bị bóp nghẹt, rỗng giận thành tiếng.
“Chờ cậu xuống địa ngục, hai bên gặp nhau thì Thẩm Thanh sẽ nói cho cậu biết”
Ngôn Minh Hi cười khùng khục hết sức quái dị Tiếng cười này… Ngôn Hải nghe rất quen, đây chính là người vẫn luôn gọi điện thoại cho anh ta lúc trước.
“Ông… ông đừng hại mẹ tôi!”
“Bà ta không có tư cách làm mẹ cậu, đề cậu nhận giác làm bố, rõ ràng bà ta biết cậu yêu Hứa Minh Tâm mà lại không giúp câu gì cả.
Thậm chí bà ta còn muốn sinh thêm con cái, phân chia tình cảm với cầu ta đáng chết, bà ta phải xuống mười tám tăngđịa ngục!”
Ngôn Minh Hi bắt đầu trở nên hung tợn, vốn dĩ gương mặt ông ta đã xấu lắm rồi, bây giờ càng khủng bố khiến người ta sợ hãi.
Giọng nói của ông ta cũng âm u trầm thấp, trong phòng ghi hình to lớn này, nghe qua có vẻ cực kỳ quái gở “Đừng, đừng hãm hại bà ấy! Ông không phải là bố của tôi! Tôi không thừa nhận, sao tôi lại có một người bố như ông được chứ! Ông thả.
“
“Đồ ngu xuẩn! Chỉ có tôi mới giúp cậu toàn tâm toàn ý! Tôi không cầu lợi lộc gì từ cậu, vì cậu là con trai ruột của tôi! Cậu mong chờ ông ta sẽ đối xử tốt với cậu sao? Ông ta không chiều cậu, không cho cậu quản lý hội đồng quản trị của nhà họ Ngôn đầu, ông ta còn có rắp tâm khác, miệng thì nói là coi cậu như con đẻ nhưng thực tế không hề như vậy!”
Cảm xúc của Ngôn Minh Hi hơi mất bình tĩnh, lúc nói chuyện, giọng nói đều khản đặc cả rồi.
Ngôn Hải vẫn dồn sức liều mạng vùng vẫy, anh ta chỉ biết là Thẩm Thanh gặp nguy hiểm.
Ngôn Dương muốn rời khỏi đây nhưng Ngôn Minh Hi lại cất lời, liên tục nên xuống mặt sản dưới chân Ngôn Dương,
Sản nhà vỡ nát trong nháy mắt.
“Câu không cứu được bà ta đầu, tôi không giếtcâu, tôi muốn cho cậu và bà ta âm dương cách biệt Đây mới là sự trừng phạt xứng đáng nhất dành cho cậu, so với giết cậu thì cái này còn thú vị hơn!”
Ngôn Minh Hi nghĩ cái cách này tra tấn người khác thật hay này, không khỏi bật cười ha ha, vô cùng sung sướng.
Tiếng cười của ông ta vang khắp cả phòng ghi hình rộng lớn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...