Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Còn chuyện đính hôn, ngay một lời cô ấy cũng không nói đến, Hứa Minh Tâm cũng cẩn thận không chọc vào vết sẹo của cô ấy.
Cô ấy vẫn tiếp tục làm việc ở công ty cũ nhưng từ bộ phận thư ký chuyển sang bộ phận tài chính.
Ông chủ đối với cô ấy rất khách sáo, có thể nhìn ra cô ấy có mối quan hệ không nhỏ với Ôn Mạc Ngôn.
Tuy cuộc sống bình thản vô vị nhưng mỗi ngày trôi qua cũng rất phong phú.
Hứa Minh Tâm thường xuyên đến thăm cô ấy, mua cho cô ấy rất nhiều đồ ăn ngon, nhét đầy vào tủ lạnh, nhưng thật ra cô rất hiểu cô ấy.
Ba ngày sau, cô ấy nhận được tin nhắn từ Christie nói là cuộc thôi miên đã thành công.
Ôn Mạc Ngôn đã quên hết sạch sẽ mọi chuyện về cô ấy, trí nhớ của anh ta trở về vào đêm đưa Cổ Cổ đến Đà Nẵng.
Ôn Mạc Ngôn đã nhận lời đính hôn của Christie, nếu không có gì xảy ra thì cả hai sẽ sớm kết hôn.
Cô ấy viết một tin nhắn thật dài để chúc phúc nhưng cuối cùng đều xóa hết đi, chỉ gửi lại bốn từ.
“Tôi đã biết rồi.”
Vậy là đủ.
Biết bây giờ anh ta sống tốt thì cô ấy sẽ ngày càng tốt hơn.
Gần đây mí mắt của Hứa Minh Tâm giật giật liên tục, có thể liên quan đến chuyện của Bạch Thư Hân.
Cô cảm thấy tinh thần của mình rất hoảng hốt.
Cố Gia Huy thấy cô cứ qua đi qua lại như thế rất mệt mỏi, vì thế đau lòng không thôi.
“Dung lượng não của em nhỏ thì không nên lo lắng nhiều như vậy làm gì?”
“Làm người không thể sống ích kỷ vì bản thân mình như thế, dù sao cũng nên giúp đỡ nhiều cho người khác.
Những việc em làm đều rất nhỏ bé, không đáng để nói.”
“Em cảm thấy không đáng để nói, rất nhỏ bé, nhưng trong mắt anh, em đã làm quá nhiều rồi, rất lợi hại.”
“Thật sao? Em không làm gì cả…
“Rất nhiều.”
Anh ôm cô, bàn tay lớn vuốt ve mái đầu nhỏ của cô.
“Chiều nay anh nghỉ ngơi đưa em đi thư giãn.” “Nhưng chiều nay em phải đến nhà họ Ngôn.”
“Anh đã chào hỏi Ngôn Dương rồi.
Thời gian buổi chiều là của anh, không ai được lấy hết.”
Nghe vậy Hứa Minh Tâm bèn mỉm cười, cuối cùng cũng đồng ý.
Cô vùi người vào vòng tay anh, như một con mèo con ngây thơ đánh dấu địa bàn: “Nhưng em không muốn ra ngoài, em muốn ở nhà ôm anh ngủ cơ.
Đã lâu rồi em không có một giấc thật ngon nên em muốn ôm anh ngủ thôi.”
“Vậy em muốn anh mặc quần áo ngủ hay khỏa thân đi ngủ?”
Cố Gia Huy trêu ghẹo hỏi.
“Đúng là không biết xấu hổ.”
Hứa Minh Tâm tức giận nói.
Mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ của cô thật sự rất kém, hiếm khi cô không cần ra ngoài vào buổi chiều, vì vậy cô phải nghỉ ngơi thật tốt.
Cô ở bên cạnh Cố Gia Huy, ôm lấy cánh tay anh.
“Cố Gia Huy, em muốn nghe anh kể chuyện xưa, anh có thể kể cho em nghe không?”
“Anh yêu em.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...