Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!


Anh ta là viên ngọc trắng, anh ta là dòng suối trong khe núi, anh ta là người tốt đẹp nhất.

Nhưng bây giờ, anh ta giống như quỷ dạ xoa, một con quỷ Satan đến từ địa ngục.

Đây là Ôn Mạc Ngôn mà cô ta biết sao?
Anh ta càng ngày càng vì tốt cho Bạch Thư Hân, càng ngày càng khiếp sợ vì Bạch Thư Hân.

Vậy rốt cuộc Ôn Mạc Ngôn coi cô ta là cái gì? Cô ta hít sâu một hơi, nói: “Đúng vậy, là em trói buộc anh đấy, thì sao? ít nhất thì anh cũng không thể ở cùng với Bạch Thư Hân.


“Cô làm gì cũng được, sau này đừng xen vào chuyện của tôi, tôi không thích.


“Ôn Mạc Ngôn, anh có biết diễn xuất là gì không? Cho dù mọi thứ đều là giả đi chăng nữa thì anh có thể đừng cư xử như vậy trước mặt người khác được không? Đừng quên rằng khủng hoảng của nhà họ Ôn vẫn chưa được giải quyết.


Ôn Mạc Ngôn nghe thấy những lời này thì khẽ nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên một chút đáng sợ, dọa người.

Sau đó, đột nhiên anh ta lao về phía trước, vòng tay to ôm chặt lấy eo cô ta, giam cơ thể cô ta vào trong lồng ngực.


Ôn Mạc Ngôn bất ngờ tiến lại gần khiến cô ta thở gấp.

Cô ta nhìn Ôn Mạc Ngôn, Ôn Mạc Ngôn cũng nhìn cô ta, nhưng ánh mắt không giống như lúc trước mà phảng phất, tràn đầy yêu thương.

Tim cô ta đập rộn ràng, vừa khẩn trương vừa kích động.

Ôn Mạc Ngôn cười cười, giọng nói ấm áp.

“Cô thích thế này sao?”
“Ôn Mạc Ngôn…”
Đây mới là Ôn Mạc Ngôn mà cô ta biết.

Nhưng chỉ một giây sau, Ôn Mạc Ngôn buông người cô ta ra khiến cô ta mất cảnh giác, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, va vào tường mới có thể khó khăn mà ổn định thân hình.

“Anh…”
“Chỉ là chuẩn bị bài một chút mà thôi, tuyệt đối đừng để ý, tất cả đều là giả.


Christie há to miệng, không nói được lời nào.


Làm thế nào mà anh ta lại trở nên như thế này…
“Ôn Mạc Ngôn… em phải làm sao thì anh mới có thể trở lại Ôn Mạc Ngôn ban đầu?”
“Tại sao phải trở lại? Tôi hiện tại không phải không tệ sao? Trước kia quá yếu đuối, bất tài, nhưng hiện tại lại rất tốt.

Hơn nữa, tôi cũng không thể quay lại nữa, tên phế vật cũ kia đã chết rồi.


Ôn Mạc Ngôn nói ra từng chữ, lạnh lùng nói.

Anh ta biết người khác luôn coi thường mình, lần nào cũng gọi mình là phế vật.

Lúc đó anh ta cũng không nghĩ mình vô dụng đến như vậy.

Nhưng bây giờ, anh ta đã nhận ra được trước đây mình ngốc nghếch như thế nào, đầy đam mê mà yêu Bạch Thư Hân không chút do dự.

Phế vật.

Cực kì phế vật.

Cô ta muốn nói thêm gì đó, nhưng Ôn Mạc Ngôn đã rời đi, không thèm quay đầu nhìn lại.

Cô ta xấu hổ ngồi dưới đất, cố gắng khóc nhưng không sao khóc được.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui