Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
“Ừ.”
“Sao thái độ anh lạnh lùng với tôi thế? Tôi thấy anh nói rất nhiều mà.”
“Tôi chỉ nói nhiều với một mình Bạch Thư Hân, tôi và cô không có gì để nói.” Thiện Ngôn kiêu ngạo nói.
“Cả nhân cách thứ nhất lẫn nhân cách thứ hai đều yêu cùng một người phụ nữ, cô ta có sức hấp dẫn lớn vậy sao?” Christie như có điều suy nghĩ, nói không bị đả kích là giả.
Nhưng cô ta lại càng muốn biết tại sao.
“Anh biết tất cả những gì đã xảy ra với nhân cách chính đúng không?”
“Vậy thì thế nào?”
“Vậy anh có thể nói cho tôi biết tại sao Ôn Mạc Ngôn lại thích Bạch Thư Hân không? Tôi rất muốn biết “
Thiện Ngôn không che giấu, anh ta cũng hi vọng Christie biết khó mà lui: “Từ nhỏ đến lớn tên vô dụng đó rất yếu ớt, không dám nói chuyện với con gái, lại còn sợ máu và xác định phương hướng rất kém.
Sở trường duy nhất chính là biết nấu cơm dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp.
Anh ta tới Đà Nẵng gặp được một cô gái thấy việc nghĩa hằng hải làm, dám tay không vật lộn với kẻ bắt cóc cầm dao!”
“Sau đó các cô cũng gặp phải nguy hiểm khác, cô gái kia luôn phấn đấu quên mình, cả người tràn đầy tinh thần trọng nghĩa.
Anh ta bị cuốn hút, cảm thấy cô gái quá mệt mỏi, cô ấy cũng cần có người bảo vệ mới đúng nên anh ta bắt đầu lén tập thể hình với mong muốn trở nên mạnh mẽ.”
“Mỗi ngày anh ta đều luyện tập nói chuyện với hình chụp cô gái kia, cuối cùng cũng có một ngày anh ta cũng có thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy nói ra một câu đầy đủ.
Anh ta bắt đầu nấu cơm và chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho cô gái kia.”
“Câu chuyện chính là như vậy, nhân vật chính trong câu chuyện đó chính cô cũng biết.”
“Vậy còn anh? Tại sao anh lại thích cô ta?” Christie tò mò hỏi.
“Tôi? Một mặt bởi vì tên vô dụng kia, mặt khác là chính cô ấy thả tôi ra nên tôi có ấn tượng sâu sắc với cô ấy.” “Cho nên anh yêu cô ta cũng bởi vì Ôn Mạc Ngôn sao?” “Có thể nói như vậy, nhưng tôi thật sự yêu cô ấy.”
Anh ta nói câu chữ rõ ràng chắc chắn, lời nói ra không thể phản bác.
Đúng là anh ta vì Ôn Mạc Ngôn, nhưng anh ta cũng có suy nghĩ của mình, anh ta biết rõ tình cảm của mình thật sự tồn tại.
“Chỉ tiếc cô ta không yêu anh.”
“Cô không có tư cách đáng thương tôi, bởi vì Ôn Mạc Ngôn cũng không yêu cô.”
Thiện Ngôn nói không hề khách sáo.
“Nhưng anh ấy có trách nhiệm và nghĩa vụ, tôi không chiếm được trái tim của anh ấy nhưng tôi có được con người anh ấy.
Anh đừng nói với tôi cái gì mà dưa hái xanh không ngọt, tôi không có hứng thú với lời này, tôi có được con người anh ấy là được rồi.”
“Não tàn.”
Thiện Ngôn giễu cợt.
“Như nhau thôi.” Cô ta liếc: “Nhanh thôi miên đi, không muốn nói nhảm với anh nữa, anh không đẹp bằng Ôn Mạc Ngôn.”
“Cô nói tôi không đẹp bằng anh ta? Cô lặp lại lần nữa, đừng tưởng rằng cô là phụ nữ thì tôi sẽ không đánh cô Bạch Thư Hân cho là Christie tới thì mình và Ôn Mạc Ngôn sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa, nhưng không nghĩ vẫn gặp lại.
Hai người cùng đến công ty rồi gọi cô ấy vào phòng làm việc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...