Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!


“Anh…
“ Cô ta nghe thấy những lời nói lạnh lẽo từ tận xương tủy này, trái tim giống như bị một bàn tay to lớn vô hình bóp chặt, không thở nổi.

“Tôi từ chức, tôi không làm ở đây nữa, vậy là được rồi chứ gì!”
“Cô tới công ty nhà ai, tôi sẽ thu mua nhà nấy.

Hơn nữa tôi đã dùng danh nghĩa tập đoàn Cổ Linh gửi thông báo cho tất cả công ty đại chúng, sẽ không chỗ nào dám nhân cô đâu.”
“Được, xem như anh lợi hại, vậy tôi về nhà mình là được, đúng không?”
“Cô cho rằng cô có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao?”
Anh ta nói với giọng lạnh lùng, từng chữ như được ngâm trong đá lạnh.

Anh ta nổi giận thật rồi, nếu không thì một người có tính tình ôn hòa như anh ta, sao lại biến thành như vậy chứ?
Cô ta rất sợ, đôi lông mày khế chau lại, nên làm sao bây giờ? “Tôi… tôi không đi làm, tôi ngồi ngốc ở nhà là được chứ gì?” cảm giác nhà bị cất nước cắt điện có dễ chịu không? Cảm giác tối rồi mà phải leo mười tầng lầu thoải mái chứ?” Anh ta thong thả nói
Bạch Thư Hân nghe thế thì nhìn anh ta với ánh mặt khiếp sợ: “Là anh… là anh giở trò sao?”
“Là tôi xem nhẹ cô, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà cô đã thông đồng được với hàng xóm rồi.” Ôn Mạc Ngôn nói chuyện không nể nang gì.


Anh ta quan sát từ camera nên biết rõ, Bạch Thư Hân vậy mà dám ngồi đợi ở nhà bên cạnh cả một giờ!
Chết tiết.

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Một cô gái sao lại dám ở trong nhà một người đàn ông xa lạ lâu tới vậy chứ? Mới nghĩ tới đó thôi mà anh ta đã tức giận ngút trời, hận không thể xé xác cô ta thành trăm mảnh.

Cô ta vậy mà không biết xấu hổ, gấp gáp muốn tìm một người thứ hai để thay thế, hồng quên đi Lệ Nghiêm sao? “Anh… anh theo dõi tôi? Anh đang xâm phạm đến quyền tự do thân thể của tôi, tôi có thể tố cáo anh đó!”
Bạch Thư Hân cũng nổi giận lôi đình, khó trách sao tối qua cô ta cứ có cảm giác như bị thứ gì đó nhận nhọn dâm vào người, vô cùng không thoải mái, thì ra là do Ôn Mạc Ngôn luôn âm thầm rình rập cô ta.

Cô ta gió tây, đinh tát cho anh một cái, nhưng lại bị anh ta bắt được “Đôi tay này, tôi không nó để nó rửa bát, không nê để nó giặt quần áo, luyến tiếc nhìn nó bị thương.

Nhưng, chính đôi tay này lại tăng cho chị tôi một cái bạt tai vang dội, bây giờ còn muốn cho tôi một tất nữa ư?” Nói xong, anh ta hất mạnh tay cô ta ra.

Cô ta lảo đảo lùi về sau.

Cô ta căm giận nhìn Ôn Mạc Ngôn, mở miệng mắng: “Anh là đồ điên, không thể nói lý với anh được.


Xem như anh giỏi, tôi sẽ quay về nhà họ Bạch!”
Cô ta không tin Ôn Mạc Ngôn dám động tay động chân ở nhà chủ.

Huống hồ chi, đó không phải là địa bàn của anh ta.

Bạch Thư Hân tức giận xoay người bỏ đi, không thèm ngoảnh đầu lại.

Ôn Mạc Ngôn không ngăn cản, anh ta chỉ bình tĩnh nhìn theo, đôi mắt phượng híp lại, trong con người ảnh lên tia sáng khiến người ta sợ hãi.

Bàn tay to từ từ nắm lại, siết thành nắm đấm, giọng nói lạnh lẽo như nước khể thoát ra từ hai cánh môi mỏng.

“Bạch Thư Hân, cô cho là có thể thoát khỏi tôi sao?”
Bạch Thư Hân đã trình đơn xin từ chức lên nhưng cấp trên vẫn chưa trả lời.

Cô ta không có thời gian thu dọn bàn làm việc của mình, vội vàng chạy trối chết.

Cô ta không về nhà trọ mà đi về nhà họ Bạch,
Bạch Hoàng Nham đã đi công tác, ông ấy phải đi huấn luyện cho bộ đội đặc chủng, trong thời gian ngắn sẽ không quay lại.

Trong nhà chỉ có một mình thím, ba ấy thay Bạch Thư Hân về nhà với gương mặt không vui vẻ gì thì vô cùng lo lắng: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui