“Em lạnh lùng với anh quá, anh không đoàn được tâm tình của em cho nên mới chủ động tìm đến.
Nếu em không nhiệt tình, anh sẽ cho em hai mươi điểm nhiệt tình.”
Ôn Mạc Ngôn từng chút một nói, lời nói vô cùng thành khẩn, không có lấy một chút oán giận.
“Anh vẫn luôn nghĩ rằng tình yêu là một cán cân sẽ luôn cân bằng, nhưng bây giờ anh mới phát hiện ra nó không bằng một chút nào.
Vậy cũng không sao cả.
Anh yêu em nhiều hơn một chút, cố gắng nhiều hơn một chút, như vậy thì em cũng không thể chạy thoát rồi.
“Ôn Mạc Ngôn… có lẽ vấn đề không phải ở anh, mà là do em.”
Cô ấy đau đầu ôm lấy trán.
Cô ấy sợ rằng anh ta cứ chờ đợi kết quả như vậy, thực sự sẽ chẳng nhận lại được bất cứ thứ gì mà chi chậm trễ tuổi trẻ của anh ta mà thôi.
Một người đàn ông hai mươi lăm tuổi, tuy rằng không phải già nhưng cũng không còn trẻ nữa.
“Anh biết, là bởi vì anh của em Nguyễn Doanh.
Không sao đâu, em muốn đợi một năm, anh sẽ cùng em đợi một năm, đợi mười năm, anh cũng nguyện ý đợi mười năm.
Chỉ cần em thuộc về anh trong suốt những năm tháng này vậy là được rồi.
“Ôn Mạc Ngôn, anh đúng là quá bướng bình.
Hơn nữa, hôn nhân của anh, anh có thể quyết định sao?”
“Đúng vậy, anh có thể làm chủ, còn em thì sao? Em có thể quyết định hôn nhân của em sao?”.
Ôn Mạc Ngôn sải bước tiến tới, siết chặt vai cô ấy, nói từng chữ một.
“Em…”
Bạch Thư Hân hơi do dự, không biết nên nói gì.
Cô ấy biết như vậy không công bằng với Ôn Mạc Ngôn, nhưng cô ấy cũng khó có thể khắc chế cảm giác tội lỗi của mình.
Sự trừng phạt lớn nhất của cô ấy, thực ra người tổn thương nhất chính là Ôn Mạc Ngôn.
Nếu anh ta thức thời, đáng lẽ nên tránh xa mình ra, nhưng anh ta… lại lao đến như con thiêu thân lao vào lửa.
Cô ấy chưa kịp trả lời thì Ôn Mạc Ngôn đã cúi người nhiệt tình hôn lên môi cô ấy.
Từ trước đến nay anh ta đều rất dịu dàng, cho dù hôn môi cũng rất có quy củ, nhưng lần này lại trở nên rất cuồng nhiệt, như thể là đang trút giận.
Cô ấy biết anh ta không vui nên không vùng vẫy mà chỉ kiếng chân đáp lại.
Sau khi cảm nhận được sự chủ động của cô ấy, anh ta hôn sâu hơn.
Sau một lúc lâu mới tách ra, cả hai đều thở hổn hển.
“Bạch Thư Hân, nếu như em nói với anh, em không yêu anh nữa thì có lẽ anh còn có thể chết tâm, Nhưng rõ ràng em yêu anh như vậy, nhưng lại muốn anh phải từ bỏ, không thể nào đâu!”
“Anh… anh là Ôn Mạc Ngôn hay Thiện Ngôn?”
Bạch Thư Hân bị hôn đến choáng váng, từ khi nào kỹ năng hôn của Ôn Mạc Ngôn lại trở nên tốt như vậy, làm cho bản thân cô ta thở không nổi.
Hơn nữa còn bá đạo như vậy, có phải nhân cách thứ hai đã ra mặt quấy phá không?
“Anh là Ôn Mạc Ngôn” Anh ta khàn khăn lên tiếng, trầm giọng nhấn từng chữ một: “Bạch Thư Hân, nếu em không muốn nói chuyện kết hôn, không thành vấn đề, chúng ta chỉ yêu nhau thôi cũng được.
Nếu một năm nữa Lệ Nghiêm không trở lại, chúng ta sẽ là người yêu của nhau một năm, nếu mười năm nữa không trở lại, chúng ta sẽ như vậy mười năm!”
“Vậy… nếu là cả đời thì sao?”
Bạch Thư Hân ngẩn ngơ hỏi.
Đôi mắt lóng lánh hơi nước, mờ mịt vô thôi nhìn chòng chạc vào anh ta, lòng khế chùng xuống.
“Vậy thì chúng ta sẽ là người yêu cả đời.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...