"Làm một bác sĩ, tôi rất có trách nhiệm nói cho cậu biết, cậu sẽ chết thật đấy!"
Lệ Nghiêm trịnh trọng nói.
Cố Gia Huy bất đắc dĩ lắc đầu, người anh em này của anh nghiêm túc quá, chuyện gì cũng thích quan trọng hóa vấn đề, tỏ ra cứng nhắc nặng nề.
"Tôi muốn đi vào thế giới của cô ấy."
"Cậu và cô ấy vốn không cùng một thế giới."
"Nhưng cuối cùng có một người thỏa hiệp, cô ấy không đủ thông minh, lại nhát gan, chắc chắn không chấp nhận được những điều này.
Tôi sợ cô ấy vất vả, cho nên tôi chủ động đi vào thế giới của cô ấy."
"Thế nên cậu liền ăn thực phẩm có độc hả?"
"Dù sao thì từ từ thích nghi, lần đầu tiên ăn vào sẽ nằm viện, lần thứ hai có khi chỉ cần truyền nước với tiêm là được, lần thứ ba có khi là có thể uống thuốc.
Thêm mấy lần nữa, sẽ thích ứng được thôi."
"Cậu giỏi chịu dày vò thật đấy, tôi lại có trách nhiệm nói cho cậu biết, tuổi thọ của cậu sẽ giảm."
"Cậu đừng có nghiêm túc như thế được không hả? Cậu không thấy đây là một chuyện rất hạnh phúc à?"
"Lấy tính mạng ra đùa giỡn, chẳng hạnh phúc tí nào."
"Đó là vì cậu chưa gặp được người mình yêu, có thể vì cô ấy mà trả giá hết thảy, vui vẻ chịu đựng."
Lệ Nghiêm đang thu dọn hòm thuốc của mình, nghe thấy câu này, ngón tay hung hăng ngừng lại.
Dừng lại khoảng mấy giây, anh ta mới khôi phục bình thường.
"Tôi phải đi tìm Thư Hân đây, tôi không quấy rầy hạnh phúc của cậu nữa.
Đúng rồi, Lan Hoa sắp về rồi đấy, cô ấy cũng xin phép rồi."
"Sao cô ấy không nói cho tôi biết? Chuyện gì cũng đều phải thông qua miệng cậu vậy?"
"Cái đó thì tôi không biết, cậu phải đi hỏi cô ấy."
Lệ Nghiêm thản nhiên nói.
Sau đó, anh ta xách theo này nọ rồi quay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, Lệ Nghiêm đã tìm được Bạch Thư Hân, cô ấy mệt đến nỗi thở hồng hộc, còn bị người trong bộ phận sai bảo mua này mua kia, đến giờ mới thở hổn hển.
"Bạch Thư Hân."
Đột nhiên, cô ấy nghe thấy có người gọi tên cô ấy, nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp là giọng nói của Lệ Nghiêm, cô ấy còn tưởng là người ở bộ phận lại bảo cô ấy đi mua đồ, cho nên cô ấy nhanh chóng đáp lại.
"Đến đây đến đây, muốn mua cái gì?"
Cô ấy vội vàng quay người lại, thì nhìn thấy Lệ Nghiêm, khuôn mặt nhỏ lập tức trầm xuống, bực mình nói: "Sao anh lại đến đây?"
"Anh đã hẹn với em rồi mà, cuối tuần đến nhà chú ăn cơm, nhưng em lại chạy đến đây.
Cúp điện thoại của anh, thì tất nhiên anh phải đến tìm đến đây rồi."
"Anh là người đồng ý với chú, người phải đi ăn cơm, không phải em, tại sao em phải đi."
"Đúng là càng lớn càng không có quy củ, bên chỗ chú anh đã giải thích thay em rồi, cho nên lần này anh không truy cứu."
"Tùy anh!"
Cô bực mình nói, đúng lúc này có người kêu Bạch Thư Hân đi mua nước.
Cô lập tức làm theo.
Lệ Nghiêm nhíu chặt chân mày, tính tình của cô vẫn luôn kiêu căng, sợ nhất là phục tùng.
Cho nên cô không chịu tham gia quân ngũ, cố ý đổi chuyên nghành.
Nhưng hiện tại, cô lại nén giận, đi mua nước giúp người ta ư?
Anh bám theo, thấy Bạch Thư Hân vất vả đi đến quầy bán hàng, cầm mấy chai nước đưa cho đồng nghiệp.
Nhưng những người đó chẳng có một câu cảm ơn, thậm chí còn không chả một đồng nào.
Bạch Thư Hân cũng không giận, cô còn hòa nhã, quay người đi về.
Lệ Nghiêm không muốn nhìn Bạch Thư Hân bị bắt nạt, anh xông lên trước rồi nói: "Tại sao mấy người lại sai em ấy, không có tay không có chân à?"
"Người này là ai vậy, tôi sai bảo thực tập sinh mới đến văn phòng thì có liên quan gì đến anh không?"
"Ông đây đánh anh đấy, có liên quan đến anh không?"
.