Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
“Còn sững sờ gì nữa, em cảm ơn dì đi.”
“Cháu cảm ơn dì.”
Hứa Minh Tâm cảm động nói.
“Tốt lắm, gia đình này đã nghiêm túc nhiều năm như vậy, cũng nên thoải mái hơn.
Có thể uống cứ uống, uống rượu cũng được, cũng có thể nói chuyện to.
“Em gái, rốt cuộc em cũng thông suốt rồi, anh tham rượu nhiều năm rồi, cuối cùng cũng có một ngày được uống rượu trên bàn ăn.”
Quý Quốc Định cảm động đến rơi nước mắt nói, lập tức đi lấy bình rượu trân quý nhiều năm của mình.
“Mọi người ăn uống no say đi, đều là người một nhà, là không cần khách sáo.”
Tất cả mọi người đều giơ ly rượu, chỉ có Hứa Minh Tâm cầm nước chanh
Tiếng cụng ly vang lên như làm sống dậy cả nhà ăn.
Mọi người nói chuyện thoải mái, nói cười vui vẻ.
Ban đầu gương mặt của Quý Thiên Kim cũng căng thẳng, nhưng thấy một cảnh như vậy bà cũng dần lộ vẻ tươi cười.
Hứa Minh Tâm kính rượu Thiên Kim, bà uống một hơi cạn sạch.
Hôm nay vui vẻ, bà cũng uống hơi nhiều, cuối cùng Hứa
Minh Tâm phải dìu bà về phòng.
“Dì không say, dì còn rất tỉnh táo.
Chỉ là hôm nay dì thấy rất vui cho nên uống hơi nhiều.” Quý Thiên Kim dựa vào cửa sổ nói rõ ràng từng chữ một.
“Cháu biết, nhưng như vậy rất hại cho dạ dày.
Đợi lát nữa phòng bếp mang canh giải rượu đến, uống xong rồi đi đi ngủ nhé.
“Được, cháu ở đây giúp dì cũng tốt.”
“Dì à, thực ra có một chuyện cháu muốn hỏi dì.
“Hỏi đi.”
“Cháu nhớ trước kia có một chủ hỏi cháu có biết người nào tên là Thủy Xuân không? Mà mẹ cháu tên là Bạch Thủy Xuân.
Cháu suy nghĩ cũng có thể là do trùng tên đúng không a?”
Hứa Minh Tâm nghi ngờ hỏi..
“Ai hỏi cô vậy?”
Cảm xúc của Quý Thiên Kim bỗng nhiên trở nên cực kích động, rồi đột ngột đứng dậy, siết chặt bàn tay nhỏ bé của Hứa Minh Tâm.
Vì dùng lực quá mạnh nên đã khiến cho lòng bàn tay cô trở nên đau nhói.
“Di à, dì làm sao vậy dì?”
Quý Thiên Kim nhận thức được sự mất bình tĩnh của mình, liền buông tay cô ra.
Bà ấy khẽ lau lau mồ hôi đang rơi vãi trong lòng bàn tay của mình, giả vờ bình tĩnh mà nói: “Cô nói tiếp đi.”
“Cháu cũng không biết người đó tên là gì nữa, ông ta tuổi tác cũng khá lớn, khoảng chừng bốn mươi tuổi.
Lời nói ra cũng chẳng đoan trang nho nhã, nhưng mà lúc nói chuyện thì thấy cũng không tệ lắm, ông ấy hỏi cháu có quen ai tên là Thủy Xuân không, còn nói cái gì mà nợ nần tiền bạc gì đó.
Cháu cũng đang xoắn xuýt, thế giới này chắc không nhỏ đến như vậy, vừa hay đó lại là mẹ cháu đâu nhi?”
“Hơn nữa, dì nói mẹ cháu có quen biết với người trong giới xã hội đen nên mới không về được Quý gia mà.
Cái chú cao cao gầy gầy ấy, nhìn kiểu gì cũng không giống xã hội đen hết mà!” há?”
“Cô gặp ông ta ở chỗ nào vậy? Ông ta đã liên lạc với ai “Là gặp ở Ngôn gia đó! Ông ấy là bạn tốt của ba cháu “Được, tôi hiểu rồi.
Người mẹ cô nhìn trúng là người rất lợi hại, nhưng đã mất tích lâu lắm rồi, không phải là loại mà lưu manh du đăng có thể so sánh tới được đâu.
Cô không cần quan tâm đến tên khốn nạn ấy.
Tên khốn nạn ấy sớm muộn gì rồi cũng sẽ phải nhận lấy quả báo mà thôi! “Dì quen biết với ông chú ấy sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...