Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Cô ấy đã kiên trì bao nhiêu năm qua cũng không chịu tin tưởng việc Cổ Thiện Linh đã chết.
Nhưng bây giờ…
Cô ấy từ bỏ rồi, cổ chấp chỉ khiến người ta đau lòng thi hà cớ gì chứ?
“Được, tôi ở Đà Nẵng đợi chị.”
Nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Ôn Thanh Vân ở đầu dây bên kia, Cố Gia Huy nặng nề thốt ra mấy chữ.
Sinh ly tử biệt, người đau khổ nhất vẫn là người còn sống.
Sau khi cúp điện thoại, phòng bệnh lại rơi vào yên tĩnh.
Anh ôm cô trong lòng một cách mãn nguyện, như thể đang ôm cả thế giới trong tay mình.
Thì ra…trút bỏ hết mọi hận thù, cảm giác cùng cô trải qua cuộc sống này lại tuyệt vời đến vậy.
Hứa Minh Tâm ngủ thẳng tới 9 giờ tối mới tỉnh lại, cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện mình đang nằm trên giường.
Cô đang chuẩn bị ngồi dậy thì bàn tay đặt trên eo cô bằng siết lại, ôm chặt lấy cô.
Trước mũi là một mùi hương quen thuộc.
Cố Gia Huy? “Anh…anh tỉnh rồi à? Anh ôm em lên a? Anh đã đỡ hơn chưa, có phải là rất đau hay không?”
“Em hỏi nhiều như vậy, muốn anh trả lời câu nào trước đây?”
Anh từ từ mở mắt, đôi mắt phượng trấn tĩnh, không có một chút nào mơ màng như vừa tỉnh ngủ.
Hai tròng mất sâu thảm, giống như bầu trời đêm rộng lớn, hình ảnh của cô được phản chiếu trong đó, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị nó hút vào.
Bắt gặp ánh mắt của anh, trái tim cô khẽ run lên.
Nó đang rung động.
“Anh không sao là tốt rồi.”
Bao nhiêu lời muốn nói đều bị nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng cô chỉ thốt ra được sáu chữ
Không sao là tốt rồi, bình an mạnh khỏe là tốt rồi.
Như vậy là cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Cô chui vào lòng và ôm chặt lấy anh.
Ngày hôm nay đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện khiến cô cảm thấy dường như cả một thế kỷ đã trôi qua.
Buổi sáng thì gặp Quý Cảnh An, buổi trưa bọn họ muốn thi đấu với nhau, sau đó cô biết được mình là con gái ruột nhà họ Quý, còn bị buộc chia tay.
Nhưng kết cục, bọn họ vẫn ôm chặt lấy nhau.
Như vậy đã quá đủ rồi.
Cố Gia Huy cảm nhận được thân thể gầy yếu của cô đang run lên, liền mềm lòng, chắc hẳn hôm nay cô đã cực kỳ sợ hãi.
“Xin lỗi, để em phải lo lắng nhiều rồi.”
Anh ôn nhu nói, rồi đưa bàn tay lớn của mình luồn qua tóc và nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Anh vô cùng kiên nhẫn, giống như đối đãi với đứa con của mình.
“Mệt chưa? Mau ngủ sớm đi, ngày mai anh đưa em trở về nhà họ Quý.
“Trở về làm gì?”
“Ở bên cạnh anh, em cũng có thể có được gia đình thuộc về mình.
Anh sẽ không để em chịu uất ức.
Anh muốn gia đình em chấp nhận anh.”
“Thực ra không cần phải làm vậy đâu, ở bên anh là lựa chọn của chính bản thân em, em có thể tự mình gánh chịu hậu quả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...