"Tôi đếm xem bao nhiêu người, một hai ba non năm...!cô mua hai mươi chai đi, cô uống gì? Thế cô thì sao?"
Người lên tiếng đầu tiên bắt đầu sắp đặt.
Bọn họ cũng chẳng phải là muốn nước khoáng, có người muốn nước bù khoáng, có người muốn bò húc, các kiểu.
Hiện tại, Bạch Thư Hân vẫn chỉ là một thực tập sinh, tất nhiên cô ấy là đối tượng bị sai đi.
Nhưng tiệm tạp hóa cũng không chẳng gần, đi đến mất năm phút, vừa đi vừa về mất mười phút.
Mua nhiều như vậy, cũng không biết là phải đi mấy chuyền nữa.
Nếu mà là thực tập sinh khác thì cũng thôi đi, nhưng người đó lại là cô nàng không sợ nhất là gây sự, Bạch Thư Hân.
Trời có sập xuống thì cũng có Lệ Nghiêm chống cho cô ấy.
Huống hồ, ông chủ tập đoàn, còn là vị hôn phu của bạn thân cô ấy, sợ cái rắm à?
Bạch Thư Hân vốn không quan tâm, cô đang ung dung tự tại cắn hạt dưa.
Cái người kêu gọi đầu tiên sĩ diện nên không nên được giận, nhíu mày lạnh nhạt nói: "Thực tập sinh kia, cô điếc à? Không nghe thấy lời chúng tôi nói à? Cô còn không đi mua đi?"
Hứa Minh Tâm nhận ra người đó, người đó là quản lý bộ phận tài vụ, mọi người đều gọi là chị Dương, năm nay cô ta cũng mới có ba mươi tuổi thôi.
Đến giờ vẫn chưa kết hôn, cực kỳ khó chơi, Bạch Thư Hân đã phàn nàn.
không chỉ một lần về cô ta.
Cây thế bắt nạt người khác, ở trong bộ phận thì chơi bè phái, dối trên lừa dưới.
Có điều, năng lực làm việc của cô ta đúng là rất mạnh, cho nên cấp dưới có tức cũng không dám nói gì.
Cô nhìn dáng vẻ không tình nguyện của Bạch Thư Hân, cô chỉ lo cô ấy gây sự, nên cô vội vàng kéo cô ấy đi.
Bạch Thư Hân liếc cô một cái: "Cậu tốt bụng thể làm cái gì? Bọn họ đã thể hiện rõ là bọn họ đang bóc lột sức lao động miễn phí của tớ."
"Dù sao đối phương cũng là cấp trên của cậu, cậu cũng không muốn sau này cô ta hà khắc với cậu, đúng không?"
"Bà đây sớm đã không muốn làm nữa rồi, cả cái bộ phận tài vụ đã bị cô ta làm cho chướng khí mù mịt! Cậu phải khuyên vị hôn phu của cậu, rửa sạch mắt đi, đừng có nhận người không liêm khiết."
"Tớ mặc kệ việc của anh ta, tớ chỉ lo cho cậu thôi.
Nếu cậu cảm thấy không hài lòng với công việc này, vậy thì đổi đi, rồi cũng sẽ tìm được công việc phù hợp mà"
"Minh Tâm, lúc nào cậu cũng lạc quan thế này à?"
Bạch Thư Hân vốn đang nổi cơn tam bành, nhưng mà bị cô nói hai ba câu, cô ấy chẳng còn tí tức giận nào.
Cô luôn luôn kiên nhẫn khuyên bảo mình, giống như là chuyện to tày đình có xảy ra ở trước mặt cô, cô cũng có thể chậm rãi hóa nhỏ vậy.
"Cái này là lạc quan hả? Cái này không phải là tích cực hướng về phía trước sao?"
"Cậu như này gọi là ngốc!"
"Tấm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi đấy, được không hả, tớ cũng biết là bị người ta sai bảo gọi tới gọi lưu thì không thoải mái, nhưng tớ cũng không thể vì vị hôn phu của tớ là Cố Gia Huy, liền có thể tùy tiện làm bậy.
Tớ và anh ấy ở cùng nhau có thể trở nên tốt hơn, nhưng tớ không muốn sau khi mình rời xa anh ấy, thì liền trở thành kẻ nghèo rớt mồng tơi, vô tích sự."
"Tới có thể dựa vào cái nhãn Cố Gia Huy, nhưng tớ không muốn trở thành loại phụ thuộc vào anh ấy, sống dựa vào anh ấy.
Nếu anh ấy cho tớ này nọ, tớ vui vẻ nhận, nếu anh ấy không cho tớ này nọ, tớ cũng có thể sống vui vẻ, chẳng phải là rất tốt sao?"
.