“Đây không phải là chuyện cùng một thời điểm, kể từ khi tôi nhìn thấy con tàu của Kettering rời khỏi biển, tôi và cô đã không có kết quả rồi.
Tôi thừa nhận, năm đầu tiên bắt đầu, tôi nghĩ đến cô, nhưng nhiều hơn cả là thủ hận với Kettering, muốn tra rõ chân tướng cái chết của anh hai.
Sau đó vài năm, tôi biết người mà không có thực lực thì chuyện trả thủ là hư vô mờ mịt nhiều năm như vậy.”
Lucia nghe vậy thì há hốc mồm, một chữ cũng không thốt lên được
Những chứng cớ kia đều là bể nổi, cô ta biết không thể lừa nổi Cố Gia Huy,
Nhưng anh cũng không có năng lực tìm ra chân tướng,
Chuyện năm đó đến cô ta còn khó bể phân biệt.
Cô ta không biết Cổ Thiên Linh rốt cuộc đắc tội anh Lance chỗ nào mà cần phải cô đi kết thúc sinh mệnh của anh ta.
Hơn nữa, lúc ấy trên biển cũng không phải chỉ có thể lực của một mình cô.
Còn có người khác nữa!
Nhưng người đó là ai, cô ta không thể biết được.
“Bernie, anh thật sự không thể cho em một chút hy vọng nào sao? Vậy chúc mừng nhé, nếu như không thể trở thành người yêu, vậy chúng ta chỉ có thể đi theo một con đường thôi, hy vọng anh không hối hận.
Đối mặt với anh không chỉ có mình em đâu, mà là toàn bộ Kettering đấy”
“Chuyện năm đó thực sự cũng nên dừng lại rồi.
Người phạm sai lầm thì phải gánh chịu hậu quả đi cũng không ngoại lê” Cố Gia Huy cười lạnh, khiến lưng người khác trở nên lạnh léo,
Lucia nghe vậy thì cười khổ nói: “Anh đang lấy hết hi vọng của em, để em ra tay với anh.
Anh muốn đối nghịch với Kettering, vậy cũng phải xem xem anh có bàn lính đó không? Hợp đồng bàn xong rồi, em cũng nên rời đi đây, có cơ hội thì lần sau lại gặp
Cô ta không ở lại, trái tim đau đớn dữ dội, cô ta cần yên lặng một chút.
Cô ta đứng dậy rời đi, Cố Gia Huy không ngăn cản.
Hứa Minh Tâm vừa đến dưới lầu tập đoàn, không ngờ rằng vừa lúc gặp được Lucia đi ra.
Hai người vẫn chưa chào hỏi nhau, nhưng cũng không phải là lần đầu gặp mặt.
Đối với ấn tượng về nhau cũng không quá sâu sắc.
Lập tức, bốn mắt giao nhau, không khí dường như ngưng đọng lại.
Thân hình Lucia cao gầy, đi giày cao gót, lộ ra dây hào quang.
29 tuổi, thành thục chững chạc, giàu có tầm cơ.
Cô ta đã trải qua rất nhiều việc mà người trẻ tuổi nạn nớt như Hứa Minh Tâm không thể nào bị được.
Cô ta nhàn nhạt quét mắt, muốn nhìn thật rõ rất cuộc trên người Hứa Minh Tâm có cái gì mà khiến cho Bernie cư xử như vậy.
Cô rõ ràng không địch lại được, là kẻ thất bại trong mắt của cô ta, nhưng hết lần này tới lần khác quật cường đứng thẳng lên, thân hình nho nhỏ giống như thêm vào xi măng cốt thép, làm sao cũng không khuất phục.
Nhưng cô càng làm như vậy, Lucia càng ghi hận trong lòng, chỉ muốn làm đủ mọi cách khiến cô cúi thấp đầu trước mình.
Ánh mắt rủ xuống, lộ ra thần thái kinh vía sợ hãi với mình.
Hứa Minh Tâm xiết chặt bàn tay nhỏ, cô biết Lucia rất lợi hại, khẳng định không đơn giản, nhưng mà không ngờ ánh mắt lại sắc bén như vậy, làm cho cô gần như chống đỡ không nổi.
Móng tay khảm vào sâu trong thịt, thật đau nhưng lại khiến bản thân tỉnh táo lên không ít.
“Xin chào, cô Lucia Hứa Minh Tâm mở lời trước, lễ phép vườn tay ra.
Lucia không thèm ngó tới, lạnh lùng nhìn qua, đi nhanh về phía trước, trực tiếp bỏ qua có khi hai người lướt qua nhau, giọng nói lạnh lùng của Lucia truyền đến bên tại.
“Đừng đắc ý quá sớm, trận chiến này tôi vẫn chưa thua.
Tôi nói cho cô biết, tình cảm đứng trước quyền lực sẽ không chịu nổi đã kích.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...