“Bệnh viện? Anh ta bị bệnh à?”
“Chắc là do tật ở chân, anh cũng không rõ lắm.
Chị của anh rất lo lắng cho anh ta, hình như chị ấy biết gì đó nhưng lại không muốn nói cho anh nghe “
“Nếu thật sự do anh ta bị bệnh, vậy thì có thể thông cảm tha thứ được.
Còn nếu anh ta đi tán gái thì em sẽ liều mạng với anh ta.
Đợi lát nữa gặp Hứa Minh Tâm, anh đừng nói gì cả, đừng để cô ấy biết chuyện này hiểu không?”
“Cũng đừng có show ân ái đó, cách xã em ra một chút “
“Cái này…”
Hai người quay trở lại phòng khách, Bạch Thư Hân thấy Hứa Minh Tâm đã nốc cạn một lon bia rồi, vẫn muốn khui lon thứ hai ra uống liền lập tức chạy đến cản cô lại.
“Cậu không uống được rượu mà, cậu uống cái gì vậy chứ?”
“Ôn Mạc Ngôn về rồi, cao hứng mà, cái này đáng để chúc mừng đó”
“Chúc mừng cũng không thể uống được, cậu uống nước ô mai đi.
Mọi người mau ăn đi, còn nhiều lắm chưa có ăn xong đâu.”
Ăn xong bữa cơm này, Hứa Minh Tâm muốn gọi xe quay về nhà, nhưng Bạch Thư Hân không cho, kêu Ngôn Hải đưa cô quay trở về.
Ngôn Hải đương nhiên là đồng ý, cô uống đến say khướt, một minh bắt xe về ai cũng không yên tâm.
quay quay Ngôn Hải lái xe chở cô về nhà, thấy tâm trang của cô buồn bã, trong lòng vô cùng đau xót.
Anh ta rất sáng suốt, biết mình nên khắc chế tình cảm của bản thân, anh ta cùng Hứa Minh Tâm không có khả năng, nhưng mà… Thích chính là chính mà, dù hiểu rõ sẽ không có kết quả gì nhưng anh ta vẫn cứ như thiêu thân lao vào lửa, gặp bao khó khăn trắc trở cũng không chịu quay đầu.
Mà điều khiến anh ta càng buồn cười hơn là, dù có thích cô đi chăng nữa cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể giả làm một người anh trai an ủi cô mà thôi.
Trong xe, bầu không khi mang chút kiềm nén.
Hứa Minh Tâm nhức đầu, tựa đầu vào ghế ngồi, miệng vẫn rì rầm lầm bầm, nói mê nói sảng.
“Minh Tâm, em vẫn ổn chứ? Anh ta ân cần hỏi thăm.
“Em muốn về nhà.”
“Về nhà họ Ngôn sao? Cố Gia Huy không có ở nhà, em có về đó cũng không có nghĩa lý gì.
Ba mẹ cũng rất nhớ em, muốn em quay về ăn một bữa cơm, không thì em về nhà ở một khoảng thời gian ngắn đi mọi người cũng sẽ yên tâm hơn.
Đầu óc Hứa Minh Tâm choáng váng, nghe được những lời này, vẫn còn chút ý thức.
Còn trong rượu vẫn chưa phát huy hết tác dụng, đầu óc của cô vẫn hoạt động bình thường: “Không muốn.” Cô khoát tay la la “Thực ra em có thể tự mình giải quyết ổn thỏa mà, anh chỉ không ở nhà thôi, em không liên lạc được với anh ấy thôi mà.
Anh ấy cũng nói với em rồi, là do em tự làm khổ mình mà thôi.
Thật sự em có thể vượt qua được chuyện này, cũng không tính là chuyện to tát gì đâu.
Nhưng mà… Nhưng mà mọi người cứ nhìn em như vậy
Giống như em bị thất tình vậy, bị người ta đá vậy “Bởi vì mọi người quan tâm nên em mới cảm thấy bản thân không chịu được nổi một cú đã kích.”
“Ngôn Hải anh… Em biết anh quan tâm em, anh với Thư Hân đều lo lắng em nghĩ quần.
Thực ra.
Em không có yếu ớt vậy đâu, em có thể tiếp tục duy trì mà.
Chỉ cần….
anh ấy không biến mất bốn năm năm liền là được rồi, không có gì ghê gớm hết.
Lần này, có thể tin em được không? Em không phải là con nít mà
Cô lắp ba lắp bắp nói, còn ợ hơi rượu nữa.
Ánh mắt cô mơ mơ màng màng, đôi gò má đỏ rực, lúc cô nói chuyện đôi tay nhỏ bé không ngừng khoa tay múa chán, rõ rằng đã say lắm rồi.
Ngôn Hải nghe cô nói thế lòng hơi đau.
“Vậy thì anh thà em không cần phải kiên cường như thế”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...