Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Anh ta nhưởn mày hỏi bằng chất giọng bình thản.
Nghe anh ta nói chì như gió thoảng mây trôi nhưng Hứa Minh Tâm thì đã run như cầy sấy.
Sát thủ…
Hai chữ ấy đã lật tung sự nghiêm túc của Hứa Minh Tâm.
Cô là một công dân tốt luôn tôn trọng pháp luật.
Lúc nhìn thấy súng trong buổi lễ mừng công của nhà họ Ngôn lần trước, cô đã sợ gần chết.
Lúc này đây, một sát thủ đừng sở sở ngay trước mặt, cô còn chẳng dám thở mạnh.
Cô rất muốn tìm ngay lấy một cái hố và chôn mình vào trong đó.
Khi bầu không khi giữa hai người đang động cùng thì Phó Minh Diệp quay trở vẻ, cô bé mua ba cây kem ốc quế cho một người một cây, “Me di, me än di.”
Cô bé nở nụ cười ngọt ngào với Hứa Minh Tâm, đảng vẻ thực sự đáng yêu.
“Con… đã rất lâu rồi không gặp mẹ có phải không?”
“Vâng a! Mẹ phải dạy bảo lại bố đi nhớ, bố chẳng thật thà gì cả, suốt ngày nói dối trẻ con thôi.
Bố bảo là mẹ sẽ đón sinh nhật cùng với con, nhưng năm nay Minh Diệp đã năm tuổi rồi mà đây mới là lần đầu tiên gặp mẹ đấy! Bố là đồ bịp bơm!”
Phó Minh Diệp kể lể tội trạng của Phó Minh Tước.
Hứa Minh Tâm tin điều này, cô nhìn Phó Minh Tước bằng ánh mắt phức tạp.
Rốt cuộc mình có giúp hay là không đây?
Đúng lúc cô còn đang cảm thấy khó xử thì Phó Minh Tước bước tới làm cô giật nảy mình lùi lại phía sau, nhưng anh ta lại nhanh chân hơn, giơ tay ôm lấy eo cô, bỗng chốc khiến cô không thể lùi thêm được nữa.
Bàn tay còn lại của anh ta vén lọn tóc bên mang tại cô.
Đưa bờ môi mỏng sát lại gần, nhìn có vẻ như đang rất chăm chủ vén tóc, nhưng trên thực tế là đang thi thẩm: “Cô có thể quay lưng bỏ đi, tôi không mang theo súng, chỗ này đồng người qua lại, tôi cũng không thể làm gì cô được.
Tôi rất lấy làm xin lỗi vì lúc trước đã đe dọa cô, nếu không thì tôi không biết phải làm thế nào để cô đến đây được.
Tôi sẽ không ra tay với cô đâu, sát thủ cũng có đạo đức nghề nghiệp cơ bản của sắt thủ.
Cô không có tên trong danh sách giết chóc của tôi.
Huống chi, cô còn có ơn cứu mạng tôi, cho dù có người muốn thuê tôi giết cô đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không nhận lời.
“Cô có thể ở lại, cũng có thể quay lưng bước đi, tôi không ép buộc
Anh ta nói rất nhỏ nhẹ, chỉ đủ để cho hai người họ có thể nghe thấy.
Hơi nóng luồn vào trong tai, trái tim cô xao động.
Phản ứng đầu tiên của cô không phải là nhìn phó Minh Tước mà là nhìn Phó Minh Diệp:
Lúc này, cô bé đang nắm lấy vạt áo cổ, khả kháng lung lay, nhìn cô bằng đôi mắt tội nghiệp.
Cô không biết rốt cuộc trông mình giống với người vợ đã khuất của Phó Minh Tước đến thế nào, nhưng cô dám khẳng định rằng cô bé con này quả thực đã coi cô là mẹ.
Nhìn vào đôi mắt trong sáng ngây thơ ấy, lời từ chối mà cô định nói ra mắc kẹt lại trong cổ họng, không thốt lên được dù chỉ một chữ.
Đôi chân như bị gông cùm trói chặt, chẳng thể nào nhúc nhích nổi.
Phó Minh Tước buông cô ra, lùi một bước về phía sau, năm lấy tay cô con gái Minh Diệp.
Hai cha con nhìn cô, mỏi mắt chờ mong.
Làm thế nào đây?
Hứa Minh Tâm giống như đang rơi vào một cuộc giáng xẻ nội tâm.
“Mẹ ơi, mẹ làm sao thế? Có phải là mẹ không thích Minh Diệp, nên bao năm qua mẹ không đến thăm con không.
Có phải là mẹ không cần con và bố nữa phải không?”
Hữa Minh Tâm mấp máy môi, không biết nên nói gi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...