Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
“Mọi chuyện vẫn rất thuận lợi.
Mình chỉ lo lắng chân anh ấy, nhưng anh ấy lại chẳng lo lắng chút nào, thật cứ như ấy hoàng đế chưa vội thái giảm đã gấp ấy.
“Cứ từ từ rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn, đúng chứ?”
“Ừ, mong cậu với Ôn Mạc Ngôn sớm ngày tu thành chính quả, mình còn muốn làm phù dâu cho cậu đây.”
“Cậu cũng không sợ kích thích anh nhà câu? Nói cho cùng các cậu ở bên nhau yêu đường cũng đủ lâu rồi mà đến giờ anh nhà cậu cũng còn chưa được khai trai, cậu cũng đủ nhân tâm thất đấy.”
“Cậu thì sao chứ? Chẳng lẽ cầu định củng Ôn Mặc Ngôn… Cái đó? Cái đó sao?” Cô có hơi ngưỡng ngũng nói.
“Đợi đâu vào đây, trai lớn lấy vợ gái lớn giá chồng, mình với anh ấy cũng chẳng có gì phải giấu anh ấy cả “Haiz, nếu nói như vậy thì hình như anh nhà minh thàm quá, cũng đã hầm thịt lâu như vậy rồi mà vẫn chưa được an “Ha ha, tự nhiên thấy vui quả.
Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Cổ Linh vậy mà lại không có sinh hoạt tình dục!”
“Này……….
Đừng, đừng có nói trắng ra như vậy
Hứa Minh Tâm mặt mũi đỏ bừng, cô cảm thấy thật thẹn thùng.
“Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, mình đi sắp xếp hành lý cho Ôn Mạc Ngôn đây, chút nữa anh ấy bay rồi.”
“Ừ, cậu đi đi.”
Hứa Minh Tâm cúp điện thoại, vừa định từ ban công xoay người vào phòng ngủ, không ngờ vừa xoay người đã bị kéo vòng ôm ấm áp.
Ngay sau đó, một đôi bàn tay mạnh mẽ vậy lấy cô, ôm chặt có vào trong lòng.
Có người thấy hơi thở quen thuộc liền biết là Cố Gia Huy đến rồi.
Anh đến từ lúc nào mà lặng yên không một tiếng động, cô lại cũng không hề hay biết.
Bàn tay to lớn của anh đỡ lấy mông cô, ôm cô lên, mà bàn tay như ngó sen của cô cũng thuận thể ôm lấy cổ anh.
“Sao vậy?”
“Muốn húp canh”
“Canh?” Cô nghe vậy không khỏi buồn bực nhìn anh, canh gì chứ?
Lúc cô còn đang mù mở, không hiểu chuyện gì, anh đã cúi người vùi vào hãm vai cô, vậy mà lại…….
không nặng không nhẹ gặm cắn.
Đầu lưỡi đảo quanh, cảm giác thật quái lạ.
Cô không khỏi rụt cổ lại, hồn nhiên quát anh: “Ngửa…… Cố Gia Huy, anh sao vậy hả?”
“Không ăn được thịt nên không nhịn được mà muốn húp canh.” Anh buồn bực nói.
Hứa Minh Tâm liền dở khóc dở cười, hiểu ra được là anh chắc chắn đã nghe được cuộc điện thoại kia.
“Chủ ba Cổ, anh cũng thật không thành thật.
Anh nghe trộm em nói chuyện!”
“Là do em quá chuyên tâm nên mới không nhận ra anh vào phòng.
Đừng nhúc nhích, để anh húp chút canh cho đã thèm nào.”
Câu cuối mang theo yêu thương nồng đậm.
Nếu không phải yêu sâu đậm thì làm sao có thể nhấn nhịn đến bây giờ.
Đã một năm trôi qua mà bọn họ vẫn chỉ dừng lại ở việc ôm ôm ấp áp, anh anh em em mà thôi.
khoảng thời gian như vậy mà đặt lên người khác nói không chừng chuyện nên làm cũng đã sớm làm cả rói.
Cô biết Cố Gia Huy thương tiếc bản thân mình, từ trước đến giờ chưa từng ép buộc, cũng không mong dùng cách thức như vậy trói buộc cô bên người.
Anh tôn trọng quyết định của cô, cũng sẽ quan tâm săn sóc đời sống của cô.
Anh sẽ giúp cô đưa ra rất nhiều lựa chọn, trước giờ cũng không lo lắng việc cô có vui lòng hay không, bởi vì đối với cô mà nói, lựa chọn của anh chính là lựa chọn tốt nhất với cô.
Có đôi khi, anh còn hiểu bản thân Hứa Minh Tâm hơn cả chính cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...