Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
“Đến mức đó sao?”
“Đến mức, chỉ cần là em đều đến mức đó.
Những thứ nào liên quan đến em thì chuyện nhỏ nhất cũng là chuyện to nhất.” Anh ôm lấy cơ thể của cô rồi đến gần, hít hà mùi hương thoang thoảng trên cơ thể cô.
“Ông chồng em nói những lời phiến tình như vậy khiến em không biết nên trả lời thế nào.
Em… Hình như em cũng không học tốt môn ngữ văn nên không có những lời chọn lọc nào.”
“Em thích nghe anh nói những lời tình cảm sao?”
Cô nghe thấy những lời nói thẳng thừng như vậy, hai gò má hơi ửng đỏ nhưng cũng gậy đầu rất thành thật.
Con gái đều thích nghe những lời đường mật, nhất là từ người mình yêu.
Hơn nữa cô biết những lời Cố Gia Huy nói đều là thật lòng.
“Vậyem nghe là được rồi, còn phải đáp lại như thế nào thì… Em có thể hôn anh, cầm tay anh, đút dưa hấu cho anh và chuẩn bị bánh ngọt cho anh.
Hoặc là em nhìn anh nhiều hơn, gọi tên của anh, khi lái xe thì ngồi bên cạnh anh… Những điều này là được rồi.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời nói này thì vô thức nhớ đến một câu nói đang rất thịnh hành ở trên mạng.
Ở bên cạnh nhau chính là lời tỏ tình lâu dài nhất.
Cô ra sức gật đầu, cô muốn cả đời này ở bên cạnh Cố Gia Huy, mãi mãi không rời xa.
Vào buổi tối, Cố Yên nằm trên giường và nhìn bức tượng gõ một cách nhàm chán.
Có lẽ cô ấy đã có tuổi rồi, đã trải qua cái tuổi cô nhóc ngây thơ si mê.
Bây giờ nhìn thấy tình yêu anh anh em em trên những bộ phim Hàn Quốc là cô ấy lại cảm thấy khó có thể chịu được.
Cuối cùng cô ấy chán nản tắt máy tính, nằm trên giường suy nghĩ xem rốt cuộc ngày mai tìm Lệ Nghiêm như thế nào.
Chỉ mới có mấy ngày giả vờ thận trọng, bây giờ phải phá vỡ nó rồi sao?
Liệu Lệ Nghiêm có đến tìm mình hay không? Nếu như anh ta đến tìm, vậy cô ấy có thuận theo đó mà đi đến được lối thoát.
Trong khi cô ấy đang suy nghĩ miên man thì tiếng điện thoại vang lên, là Lệ Nghiêm gọi đến.
Tinh thần của cô ấy hơi run rẩy, thật đúng là nghĩ đến cái gì thì cái đó đến.
Cô ấy vội vàng nghe máy mà không do dự gì, nhưng lại căng thẳng nín thở, không dám nói gì.
Cô ấy không dám thở mạnh mà nghe tiếng hít thở đều đặn vang lên từ bên trong điện thoại.
Hai người họ đều im lặng, bầu không khí hình như trở nên hơi ngưng tụ lại.
Cuối cùng, bên tai cô ấy truyền đến giọng nói khàn khàn và hơi nặng, nghe rất êm tai.
“Cố Yên
Anh ta nói ra tên của cô ấy, hai chữ này đánh vào trái tim của Cố Yên và khiến trong lòng cô ấy run lên bần bật.
Cô ấy vốn muốn ồn ào và cãi nhau để cho mình một chút thể diện.
Dù sao trong lễ cưới anh ta đã rời đi trước mặt mọi người, cô ấy trở thành cô dâu bị vứt bỏ.
Tất cả mọi nơi ở Đà Nẵng không một ai là không biết, cô ấy trở thành trò cười cho mọi người.
Vì điều này mà cô ấy cảm thấy mình phải giày vò anh một trận, nếu không thì không đủ để giải tỏa cơn giận trong lòng mình.
Nhưng bây giờ, nghe thấy giọng nói trầm thấp gọi tên mình của anh ta thì hình như ngọn lửa tức giận bị kìm nén đến tận bây giờ trong lòng cô lập tức tan biến không còn gì nữa.
Cuối cùng cô ấy trả lời vô cùng khôn khéo: “Ừm.” Giọng nói của cô ấy rất nhẹ nhàng, nhưng giọng mũi lại run rẩy.
“Em thức đêm như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đầu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...