Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
“Anh à… Bây giờ em không lo lắng cho em mà lại đang lo lắng cho anh ấy.
Em biết chuyện của anh và Lucia và cũng biết bây giờ cái chết của anh hai rất khó hiểu.
Nhưng cảm giác của em giống như anh, chuyện này Lucia khó tránh khỏi có liên quan.
Anh để lộ ra sự mềm yếu của mình một cách lộ liễu như vậy, anh không sợ…
“Thật sự sẽ không sợ?”
Cố Gia Huy nở nụ cười bất lực, hơi lắc đầu.
“Nếu như anh sợ mà vẫn còn… còn coi trọng như vậy sao? Lỡ như ngoại trừ anh ra còn có tai họa gì đó…
“Anh không lo cho mình, anh sợ cho sự an nguy của Hứa Minh Tâm hơn.
Cho nên bây giờ anh muốn sắp xếp và dồn hết khả năng để bảo vệ cô ấy.
Nhà họ Ngôn ở Đà Nẵng, nhà họ Chu của Thiên Minh Media, tất cả những nơi này đều là nơi anh dựa vào.
Anh sợ lỡ như mình có chỗ sơ hở thì còn có người có thể bảo vệ cô ấy, khiến cô ấy không đến nỗi mất đi sự bảo vệ.
Cả đời này dường như anh không làm điều gì cho mình cả, chỉ cần có thể bảo vệ cô ấy là được rồi.
“Anh à, anh điên rồi sao? Em đang lo lắng cho anh đó.”
Rốt cuộc Cố Gia Huy là anh trai của mình, mặc dù cô ấy cũng thích Hứa Minh Tâm, nhưng… xét trước xét sau thì cô ấy cũng sẽ suy nghĩ cho Cố Gia Huy trước.
Nhưng anh lại đắt hết tâm tư vào Hứa Minh Tâm, thật đúng là hết thuốc chữa.
“Em không cần lo lắng cho anh.”
“Nhưng… Nhưng anh cũng không thể đặt mình vào nguy hiểm được.”
“Cô ấy đã bị liên lụy bởi anh, nếu như cô ấy không ở bên cạnh anh thì anh nghĩ cô ấy sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Bọn anh ở bên nhau một năm, cô ấy đã vì anh mà chịu không biết bao khổ cực.
Lúc trước anh không buông tay, bây giờ anh cũng sẽ không buông tay.
Anh nghĩ… Cả đời này không có thứ gì có thể chia rẽ được bọn anh, ngoại trừ việc sống chết”
Đến câu nói cuối cùng thì anh nói vô cùng nặng nề.
Cả đời này không có gì có thể chia rẽ được bọn anh… Ngoại trừ việc sống chết…
“Anh, em không biết anh quen cô ấy rất cuộc là may mắn hay không, em cũng không biết cô ấy gặp anh là phúc hay là họa.
Nhưng em biết anh là anh trai của em, em sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ anh.
Nhưng em không hy vọng có một ngày em sẽ gặp anh hoặc là cô ấy ở trên bàn “Người anh trai yêu chính là người em yêu.
Anh à, anh cố gắng hết sức, em cũng sẽ cố gắng hết sức.
Anh hai mất rồi, anh cả cũng rời khỏi Đà Nẵng, bố thì tuổi cao đã không còn hỏi những chuyện này nữa.
Em hy vọng chúng ta có thể sống yên ổn..
đã là rất tốt rồi.
Đối với một gia đình bình thường mà nói có lẽ sống là điều tối thiểu nhất.
Nhưng em cảm thấy có thể sống đã là rất tốt rồi.”
“Anh à, em đã điều đến hậu phương nên định làm việc ở bệnh viện quân khu.
Em không muốn đi, có lẽ anh nói đúng, nếu như đã không buông bỏ được thì hà cớ gì phải gây khó dễ cho bản thân mình.
Em muốn đi tìm Lệ Nghiêm và nói chuyện rõ ràng với anh ấy.”
“Ngoan.
Anh nói với giọng ấm áp, tiếng nói rất nhẹ nhàng.
Anh xoa đầu cô ấy rồi nở nụ cười cưng chiều: “Cô bé ngốc nghếch này, từ lúc nào mà anh trai đã để em phải hao tâm tổn sức như vậy? Anh là đàn ông, câu nói “bảo vệ” này nên do anh nói.”
“Vậy em rất tò mò, nếu như em và Minh Tâm xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì anh sẽ cứu ai?”
“Anh sẽ cứu em, sau đó sẽ cố gắng hết sức cứu cô ấy, cùng cô ấy đồng sinh cộng tử.”
“Hầy… Anh à, sao anh lại có tính cách giống anh hai vậy?”
Cố Yên nghe thấy những lời nói này thì không kìm được mà nghẹn ngào, khỏe mắt ươn ướt.
Nhất là bốn từ “đồng sinh cộng tử” này khiến trái tim cô ấy không kìm được mà đập thình thịch, đột nhiên vô cùng đau đớn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...