Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!


“Anh xem trong camera ở cửa lớn, em và Lệ Nghiêm làm gì ở cửa anh đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Tối hôm qua em say rượu cả một đêm, nếu như em thật sự buông bỏ thì hà cớ gì phải như vậy?” Anh bất lực nói, đau lòng nhìn Cố Yên.

“Được rồi… Em và Quý Khiêm chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân.

Anh ấy bị thương khi làm nhiệm vụ, thời gian hồi phục tối thiểu khoảng một năm.

Trong một năm này nhiệm vụ của em chính là chăm sóc anh ấy, đảm bảo anh ấy bình an vô sự.

“Trong nhà anh ấy luôn thúc giục kết hôn, cho nên anh ấy muốn bảo em và anh ấy giả vờ là người yêu.

Em cũng không muốn một mình quay trở về, như vậy rất thảm hại cho nên đồng ý.

Kết hôn là giả thôi, chẳng qua là vì cho anh ấy thấy mà thôi.”
“Chẳng phải em nói quên rồi sao?”
“Sao có thể quên được, trái tim con người đều là thịt.

Em đã bỏ ra tình cảm bao nhiêu năm qua, gương vỡ khó lành.”

Khóe miệng cô ấy nhếch lên một đường cong khổ sở, toát lên vẻ hỗn loạn.

“Em vốn tưởng rằng em rất mạnh mẽ, nhưng anh vừa hỏi thì em lại sụp đổ.

Em vẫn là kinh nghiệm quá non kém… Ánh mắt cô ấy trở nên ảm đạm, cúi đầu xuống không nói lời nào nữa.

Cố Gia Huy đi lên phía trước, xoa đầu cô ấy: “Ở trước mặt anh em có thể làm được gì? Có chuyện gì cứ nói cho anh trai biết, có biết không hả?”
“Em cũng không muốn để cho mọi người lo lắng cho em, em cũng không phải là người rời xa đàn ông là không sống nổi.

Em sẽ sống thật tốt, nhưng… Trong lòng em rất trống trải và vô cùng khó chịu, nhất là khi đêm khuya yên tĩnh…
Nói đến lời cuối cùng, cô ấy hơi nghẹn ngào.

Cuối cùng cô ấy cố gắng hít một hơi sâu, nuốt lại hết tất cả những chua xót ở trong cổ họng mình.

“Không khóc, không có chuyện gì to tát cả.

Điều kiện của em tốt như vậy, nhất định có thể tìm được người tốt hơn.” em.”
“Lệ Nghiêm ý, trong lòng cậu ta có “Có em thì đã làm sao, em không phải là con chó con mèo mà anh ấy chỉ cần ngoắc ngón tay là em phải quay trở về.


Em cũng có danh dự của mình, có đúng không?”
“Vậy em thật sự không định quay lại sao? Không hối hận sao?”
Anh nhấn mạnh ba chữ “không hối hận”, giống như tia sét đánh vào trong trái tim của cô ấy.

Có đôi khi cô ấy thật sự rất ghét Cố Gia Huy nói thẳng ra như vậy, nó khiến cô ấy không thể không nhìn thẳng vào.

Không hối hận sao?
Cô ấy đặt tay lên ngực, tự hỏi mình.

Đến bây giờ trái tim của cô ấy vẫn còn lời mờ đau đớn, làm sao cô ấy có thể không hối hận được?
Nhưng bây giờ cô ấy vẫn chưa chuẩn bị xong, cảnh tượng lễ cưới đó đã để lại bóng ma trong lòng cô ấy.

Cô ấy sợ… Sau này sẽ lại xuất hiện tình huống như vậy nữa.

Cô ấy sợ…
Cô ấy tưởng mình có thể mạnh mẽ kiên định, nhưng sự thật đã chứng minh.

Cô ấy chỉ là một cô gái, cho dù có trang bị đầy đủ nhưng vẫn có nơi mềm yếu.

“Anh à… Em cần thời gian.”
“Em đã dùng nửa năm rồi.”
“Mỗi lần anh đều nhắc nhở em làm gì? Anh làm như vậy là đang ép buộc em…” Cố Yên không vui: “Có phải bởi vì anh ấy là anh em tốt của anh cho nên anh mong muốn em mau chóng tha thứ cho anh ấy đúng không?”
“Trong mắt em anh là người như vậy sao?”
Cố Gia Huy hơi nhíu mày, giọng nói đã hạ thấp xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui