Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
“Sau đó bác sĩ Doanh định đưa cô về, nhưng không biết làm sao cô nên đầy ra đất, quần áo cũng bẩn.
Chúng tôi chỉ đành thay đồ cho cô, truyền nước biển rồi để cô nghỉ ngơi ở bệnh viện.
“Vậy bác sĩ Doanh đâu?”
“Nửa đêm có một bệnh nhân cấp cứu nên đưa đến phòng phẫu thuật rồi.
Bác sĩ Doanh làm giải phẫu mổ sọ, bận rộn cả đêm, đến bây giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Cô y tá đó nói với vẻ đau lòng.
Lệ Nghiêm là phó viện trưởng của bệnh viện thành phố, bởi vì Lệ Nghiêm đã từ bỏ đi đến tiền tuyến mà quay lại làm hậu phương, vì vậy các vật liệu thuốc men quân sự chủ yếu cũng là anh ta xử lý.
“Anh ấy… vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Cố Yên nghe thấy lời này, trong lòng hơi run rẩy và cảm thấy hơi đau lòng.
Một khi suy nghĩ này bắt đầu nảy sinh thì cô ấy sẽ lập tức gạt bỏ nó.
Cô ấy không muốn suy nghĩ linh tinh, sai một lần là có 1 lần rút ra được kinh nghiệm, cô ấy không thể mơ hồi nữa.
Cô ấy nói: “Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, tôi có thể xuất viện được rồi.”
“Vậy tôi đi thông báo với bác sĩ Doanh.
“Không cần không cần, anh ấy đã mệt như vậy rồi thì cứ để anh ấy dành thời gian nghỉ ngơi một chút đi, đừng để vì những chuyện nhỏ nhặt của tôi mà buồn phiền.” Cô ấy vội vàng ngăn cản, vì không có quần áo nên cô ấy chỉ có thể mặc đồng phục của bệnh nhân để rời đi.
Cô ấy vội vàng rời đi, sợ Lệ Nghiêm biết tung tích của mình.
Bây giờ điều cô ấy sợ nhất chính là dây dưa mập mờ với anh ta.
Tình cảm vương vấn không dứt được chính là thứ làm hại người ta nhất.
Cố Yên còn chưa băng qua đường đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Cố Yên, em đứng lại cho anh.
Cô ấy quay đầu lại, nhìn thấy Lệ Nghiêm mặc áo blouse trắng đi ra ngoài.
Anh ta còn chưa kịp thay quần áo.
Khoảng cách của hai người không xa lắm nên cô ấy có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh ta.
Xem ra anh ta bận rộn cả đêm, đến bây giờ vẫn chưa nghỉ ngơi được nên đã mệt mỏi đến nỗi hơi tiều tụy rồi.
Trong lòng cô ấy đập thình thịch, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn.
Cô ấy không hề do dự gì mà cất bước rời đi, mà anh ta ở phía sau vẫn đuổi theo cô không buông.
Đúng lúc này là đèn đỏ, còn mười lăm giây nữa.
Cô ấy nhanh chóng băng qua.
Nhưng khi Lệ Nghiêm đến thì đã đèn vàng rồi, anh ta muốn qua đường cũng không thể qua được.
Cô ấy không kìm được mà thở phào một hơi, anh ta là người rất kỷ luật nên không thể nào vượt đèn đỏ được.
Điều này cô ấy rất yên tâm.
Cô vỗ vào ngực mình, cách một đoạn đường, dòng xe cộ chạy tới chạy lui tấp nập ở giữa.
Ánh mắt hai bên giao nhau, vào giây phút ấy cô ấy cảm thấy trong ánh mắt anh ta cất giấu rất nhiều cảm xúc mà mình không thể hiểu được, rất khó hiểu và phức tạp.
Trong lòng cô ấy run rẩy, suýt chút nữ bị anh ấy nhìn đến nỗi xin đầu hàng.
Cô ấy kìm lại lòng mình, sau đó quay người rời đi không quay đầu lại.
Lệ Nghiêm dõi theo cô ấy rời đi xa, khóe miệng nở nụ cười đẳng chất.
Anh ta cũng không muốn bây giờ cô ấy tàn nhẫn vào lúc này, dù sao năm đó mình thật sự đã làm rất nhiều chuyện quá đáng.
Nếu như cô ấy không thích mình, đương nhiên anh sẽ không đau khổ làm phiền và làm chuyện chuyện khiến người ta chán ghét..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...