Sách vở, bữa sáng chưa ăn xong, hoặc thứ khác...!
Vào lúc cô một thân một mình, có người xông vào, bảo vệ cô dưới người.
"Các người còn dám động vào cậu ấy nữa đi, thử xem?"
Ngôn Hải che trước người Hứa Minh Tâm, lạnh lùng nói.
Không chỉ có một mình anh ta tới, còn có Bạch Thư Hân nữa.
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức yên lặng.
Tô Hương trông thấy Ngôn Hải vẫn bảo vệ cô, cô ta tức đến giậm chân: "Ngôn Hải, anh bị Hứa Minh Tâm lừa rồi! Cô ta chính là gái bán hoa, là một người lên được giao thông công cộng..."
Tô Hương còn chưa nói hết câu, đã bị người khác chặn lại.
Không phải Ngôn Hải, mà là Bạch Thư Hân.
Cô ấy ra tay nhanh gọn dứt khoát, tát thẳng một bạt tai qua, Tô Hương bất ngờ không kịp phòng bị, thân mình chật vật ngã trên mặt đất, nửa ngày cũng chưa đứng lên.
Tô Hương bụm mặt, nhìn cô ấy với ánh mắt khiếp sợ, cô ta phẫn nộ nói: "Cô...!cô dám đánh tôi?"
"Bà đây đánh cô đấy thì sao? Miệng cô tiện, bà đây liền đánh miệng cô!"
"Cô...!Bạch Thư Hân, cô tưởng tôi sợ cô sao, các cậu còn ngây ra đó làm cái gì, lên cho tôi!"
Cô ta xui mấy đứa bạn đi cùng, hai người phụ nữ kia cùng lên.
Ngôn Hải sợ Bạch Thư Hân không đánh lại, nhưng không ngờ Bạch Thư Hân ra tay tốc độ, một củ quét chân đã giải quyết hai người.
Sau đó, thưởng cho mỗi người một quyền.
Hứa Minh Tâm nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, cô biết Bạch Thư Hân khí phách, nhưng không ngờ lại khí phách như thế này, nhoáng cái đã giải quyết xong!
Bạch Thư Hân bảo vệ cô ở phía sau, mắt lạnh nhìn về phía các bạn học hóng hớt ở xung quanh, cô nói: "Nếu các người còn dám nói bậy, tôi sẽ...!xé nát miệng của các người!"
"Huống hồ, Minh Tâm nhà tôi câu dẫn người khác, liên quan quái gì đến các người! Sau này các người, nếu ai dám bắt nạt Hứa Minh Tâm, vậy cũng đừng trách Bạch Thư Hân tôi không khách khí!"
Lời này vừa nói ra, mọi người trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Mọi người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đưa mắt nhìn nhau, thế mà còn không dám thở mạnh.
"Còn không cút, tất cả đều không cần lên lớp nữa hả? Hay là muốn ở lại thảo luận nhân sinh với tôi?"
Bạch Thư Hân thấy bọn họ bất động, lạnh giọng quát, những người đó lập tức giải tán.
"Ngôn Hải, cậu đưa Minh Tâm đến phòng y tế trước đi, chỗ này giao cho tôi giải quyết."
"Thư Hân..."
Hứa Minh Tâm không lo về mình tí gì, trái lại cô lo Bạch Thư Hân xúc động quá, ngộ nhỡ làm người ta bị thương là làm sao đây.
Bạch Thư Hân chuyển lại một ánh mắt cậu yên tâm đi, bảo Ngôn Hải đưa cô đi.
Bạch Thư Hân thấy cô đã đi xa, mới xoay người nhìn về phía đám người Tô Hương, cô xoa tay, xắn tay áo lên...!
Tô Hương nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Thư Hân, cô ta cứ như là nhìn thấy hồng thủy mãnh thú vậy, liên tục lùi về sau.
"Cô...!cô muốn làm cái gì, tôi nói cho cô biết, chuyện này ầmĩ tới chỗ các thầy, thì đều khó coi!"
"Trước tiên, cô đừng nhúc nhích, để tôi đánh một trận xả giận cái đã rồi chúng ta đi đến chỗ giáo viên ầm ĩ! Bà đây đã ngứa mắt cô lâu rồi, mẹ nó."
.