Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!


Cô giống như là không có xương, lập tức bị anh nằm được tử huyệt.

“Anh… Anh làm gì?”
Cô gò má đỏ bừng, nói chuyện cũng trong tiếng thở hổn hển, còn có rên rỉ như có như không.

Một giây kế tiếp, cô bị người đàn ông đặt ở trên giường.

“Tóc em vẫn còn ướt…”
Lời cô còn chưa kịp nói xong, đã bị đối môi nóng bỏng của người đàn ông cướp đi hơi thở.

Miệng bị chặn lại, công thành chiếm đất, không cho cô bất kỳ cơ hội thở dốc.

Lòng rối như tơ vò, không thể suy nghĩ được gì, đầu óc trống không, mất đi năng lực tư duy.

Hồi lâu, cánh môi mới tách ra, hơi thở nóng rực như lửa.

Anh vùi đầu ở cổ cô, tham lam hít thở mùi cô mới vừa tắm, trên người mang theo hương sữa tắm thoang thoảng, khiến cho anh trong nháy mắt từ một con sư tử nóng nảy, trở nên hiền hòa.

“Hôm nay, em có vui không?”

Giọng anh trầm thấp khàn khàn, buồn rầu truyền tới, mang theo vẻ rầu rĩ không vui.

“Ừ, rất vui.”
Cô nói đúng sự thật, vô cùng thẳng thắn, thật ra trong lòng biết, nói ra lời này, mỗi người đều cảm thấy không thoải mái.

“Hôm nay anh ở bệnh viện vui không?”
“Em có biết anh ở lại bệnh viện bao lâu không?” Anh hỏi.

“Bao lâu?”
Cô cũng có chút hiếu kỳ.

Cố Gia Huy mím môi, hô hấp nóng bỏng khiêu khích ở trên da cô, khiến cho cô không nhịn được rụt đầu một cái.

Anh chòi người lên, nhìn về phía cô, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Con người sâu thẳm không thấy đáy, đen như đáy hồ, bên trong giống như có một cái động không đáy, tựa như có thể hút toàn thân cô vào đó.

Anh ngập ngừng một chút, vốn muốn nói chút gì, nhưng… Không thể mở miệng.


Trên phương diện tình cảm, không ai có thể thoải mái không câu nệ, mỗi một người luôn có chỗ không tự nhiên.

Hứa Minh Tâm cố ý chọc tức anh, mà Cố Gia Huy… Cũng không biết mở miệng như thế nào.

Anh thật ra thì cũng không ngồi lâu ở bệnh viện, cô xuống lầu nói mua thức uống, sau khi anh xem xét Lucia liền nhận được điện thoại của thành viên ban giám đốc tập đoàn, xử lý một ít chuyện.

Điện thoại xong, nhận được tin nhắn của cô, anh không do dự, trực tiếp đi xuống.

Anh biết cô không đi xa, đuổi theo không bao lâu, liền thấy cô băng qua đường, sau đó gặp Ngôn Hải.

Bọn họ đi đâu, anh đều biết, nhưng không có can thiệp, sợ cô đâm ra chán ghét, sợ mình quan thiệp quá nhiều.

Anh rất cố gắng vượt qua ham muốn chiếm cô làm của riêng, cho cô đầy đủ không gian tự do, nhưng… anh sẽ không khiến dung túng cô quá độ, anh cũng có giới hạn của mình.

Anh vốn nên giải thích, nhưng lời ra đến miệng lại nói không ra tiếng.

Anh đứng dậy, nói: “Anh đi làm việc một chút, em nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Dứt lời, đẩy cửa đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại nghe rầm một tiếng.

“Cái gì chứ, lời đến khỏe miệng lại không nói! Không phải nói cũng biết, chắc chắn ở suốt một ngày chứ gì? Ý anh muốn nói là anh không thể quên được cô ta, muốn chia tay tôi sớm một chút mà, muốn cứ nói thẳng ra, cần gì lưỡng lự không nói, làm khó lẫn nhau vậy?”
Cô vùi đầu ở trong chăn, trong lòng cực kỳ khó chịu, hốc mắt đều ướt đẫm.

Thật là muốn khóc quá đi…
Cô sấy tóc xong, nằm trên giường đợi anh rất lâu, nhưng cũng không đợi được Cố Gia Huy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui