Cô đứng ở ngoài, tim rất đau, giống như là trong nháy mắt bị con dao sắc hung hăng đâm một cái, đau thấu xương.
Cô cũng không biết tại sao, tại sao phải tạo cơ hội cho bọn họ, khiến cho bọn họ trai đơn gái chiếc ở riêng với nhau?
Cô lê hai chân đi xuống lầu dưới, chui vào một quán ăn nhỏ, gọi một phần ăn, nhưng không có khẩu vị chút nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô gởi tin nhắn cho Cố Gia Huy, nói trường học có chuyện, muốn trở về sớm một chút, bảo anh chăm sóc bệnh nhân thật tốt.
Sau đó cô trả tiền rời đi, nhân viên tiệm nhìn cô đầy thắc mắc, bởi vì Hứa Minh Tâm không hề đụng đến miếng nào.
Cô lang thang trên đường đầy xe chạy, giống như người mất hồn.
Mặc dù sắp đến ngày nhập học lại, nhưng trường học căn bản không có chuyện gì.
Cô lại không muốn trở về, sợ lời nói dối này sẽ bị vạch trần một cách dễ dàng.
Cuối tháng tám mặt trời rất chói mắt, như muốn thiêu đốt da thịt người ta, khiến cô có chút không thở nổi.
Cô chán nản chật vật, vô tri vô giác.
Lần đầu tiên cô có cảm giác rã rời xương cốt như vậy.
Cô đưa mắt nhìn đèn xanh đèn đỏ, muốn băng qua đường.
Sau khi chắc chắn đèn đã chuyển xanh, cô băng qua đường, không ngờ đối diện có một cậu nhóc lái chiếc xe điện lao ra phía đối diện, xe nghiêng trái vẹo phải, luồn lách trong đám người, mắt thấy sắp đụng vào cô đến nơi, cô không tránh kịp.
Lúc cô cho rằng mình nhất định sẽ bị đụng ngã xuống đất, không ngờ sau lưng đột nhiên truyền tới một luồng sức mạnh, kéo cô vào trong ngực mình.
Cô rơi vào một lồng ngực xa lạ, hơi thở ấm áp truyền tới, khiến cô dần dần cảm thấy quen thuộc.
Bên tại có tiếng xin lỗi của cậu nhóc chạy xe điện: “Xin lỗi, tôi… Tôi mới vừa tập chạy xe điện, vẫn chưa thuần thục lắm.
Không sao thì tôi đi trước nhé, sắp hết đèn xanh rồi…”
“Băng qua đường vẫn còn suy nghĩ lung tung, em đúng là không khiến cho người ta yên tâm gì hết.”
Phía trên đỉnh đầu vọng xuống một giọng nói ôn hòa bất đắc dĩ, cô có chút hoảng hốt.
Anh nằm cổ tay cô, kéo cô băng qua đường, qua đến nơi anh mới dừng lại, quay đầu nhìn vào ánh mắt mơ hồ của Hứa Trúc
Linh, không nhịn được gõ đầu cô một cái: “Làm sao vậy, mới hơn nửa năm không gặp mà thôi, không nhận ra anh nữa à?”
“Không… Không phải vậy… Chẳng qua là… em quá kinh ngạc, sao đàn anh Ngôn Hải lại trở về đây? Anh không tiếp tục thi sao?”
“Không có, anh ở nước ngoài một năm, mới vừa hoàn tất việc học, mẹ đã để anh quay về.
Anh vừa mới hoàn thành một dự án, thầy anh cũng yên tâm với anh một chút.
Anh đi ngang qua đây, thấy em mất hồn mất vía.
Làm sao vậy?”
Ngôn Hải quan tâm hỏi.
Anh cười thân thiện, giống như là một người anh, thực thì anh rất cố gắng kiềm chế tình cảm của mình, sợ lỡ nếu sơ xuất bộc lộ tình cảm nung nấu trong lòng sẽ làm cô sợ hãi.
Cô bây giờ là em gái trên danh nghĩa của mình, anh rốt cuộc cũng tìm được một lý do quang minh chính đại để quan tâm cô.
Cho dù cô có khúc mắc, anh cũng có thể giải thích..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...