Mẹ Bạch: “Thư Hân, con mau dìu Ôn Mạc Ngôn đến phòng cho khách đi, tối nay đừng đi nữa, ở lại nhà đi, lát nữa thím dọn phòng cho con.”
“Thím, cũng không phải lần đầu con ở nhà, con tự biết don mà, thím cứ chăm sóc cho chủ đi
Mặc dù tửu lượng của Bạch Hoàng Nham cũng cao, nhưng rượu vào thì không ra làm sao cả, uống nhiều thì nói cũng nhiều, tôm được ai thì sẽ nói năm đó mình dân đội anh dũng oai hùng thế nào.
Bạch Thư Hân dầu Ôn Mạc Ngôn đến phòng cho khách, may mà phòng ở tầng dưới, nếu không có cũng không dầu lên tầng được.
Đặt anh ta lên giường, cô không khỏi thở hắt một hơi, lau mô hội trên trán.
Trông anh ta gầy gò, không ngờ lại nặng như vậy.
Lúc này, người đàn ông trên giường mở mắt.
“Có thể rót cho tôi lý nước không? Tôi không tiện ra ngoài
“Anh không say?”
“Nề mặt chú em mà, nếu để ông ấy thua sơ là ông ấy sẽ không vui.
Anh ta ngồi dậy, ấm áp cười với cô một cái, gãi đầu với vẻ vô tội.
Chẳng mấy chốc Bạch Thư Hân đã rót nước xong rồi quay lại, nghi ngờ hỏi: “Vậy vừa rồi đánh cờ cũng là anh cố ý?”
“Ừ, tôi giả vờ giống không?”
“Nếu chủ biết, chủ sẽ liều mạng với anh.”
“Chẳng phải bây giờ ông ấy không biết đây sao?” Anh ta cười tình nghịch, giống như đứa trẻ chưa
Cô giơ ngón cái bái phục, còn chưa có ai dám nịnh hót dưới mi mắt của chủ, xem như anh ta là người với hình đầu tiên, đoán là ấn tượng của chủ đối với anh ta lại tăng thêm một bậc rồi.
“Anh đã không sao thì nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi lấy quần áo của cậu cho anh thay rồi đem giặt, anh mặc tam vậy.”
“Nói chuyện với tôi được không? Rượu vẫn ở trong dạ dày, khó chịu lắm.”
Thấy cô muốn đi, Ôn Mạc Ngôn lên tiếng, bàn tay lớn vô thức đưa ra, không ngờ lại nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Thư Hân.
Tay cô vừa nhỏ vừa mềm lại hơi lạnh.
Cô còn chưa phản ứng lại, không ngờ Ôn Mạc Ngôn như nhận ra trước, giống như bị điện giật, lập tức buông tay ra.
“Xin… Xin lỗi, vừa rồi không phải có ý đầu, là tôi không cẩn thận.”
“Một người đàn ông trưởng thành rồi, đừng có căng tháng là lại nói lắp được không? Tôi cũng đâu có trách anh, kéo thì kéo, anh đừng căng thẳng.
Cô còn chưa nói gi “Tôi đi lấy quần áo trước đây, anh đợi tới một chút, tôi quay lại rồi nói chuyện với anh tiếp.
Bạch Thư Hân rời đi, chẳng bao lâu sau đã quay trở lại, cầm theo một bộ quần áo sạch.
Sau khi vào phòng, trong phòng không một chút tiếng động, có thể nghe thấy tiếng hít thở lần vào nhau.
“Anh… Không phải muốn nói chuyện với tôi sao?”
Bây giờ đến một câu cũng không nói, là thế nào?
Ngượng quá đi mất “Rượu rất ngon.”
“Hửm?” Chỉ chuyện này thôi sao?
Ôn Mạc Ngôn nhận ra chuyện mình nói không hay lắm nên cố gắng tìm đề tài: “Đồ ăn… đồ ăn em làm cũng rất ngon.”
“Hừm? Rồi sao nữa?”
Cô ấy hơi mất kiên nhẫn rồi, nghe giọng điệu thôi cũng có thể nghe ra được.
“Với cả… với cả, em cũng rất đẹp.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...