Lời vừa nói ra, cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Sắc mặt Bạch Thư Hân nhất thời tái nhợt, hai måt toi sam.
Mẹ Bạch tức giận liếc một phát, cấu vào cánh tay ông một cách thô bạo, “Ông ra ngoài đợi tôi, tôi muốn nói chuyện với Thư Hân.”
“Chuyện phụ nữ mấy người thật rắc rồi.
Tình cảm nào biết rõ không có kết cục thì nên sớm buông bỏ đi, tổn thương người cũng tổn thương mình”
“Không nói một câu thì ông thiệt à.”
Mẹ Bạch mắng.
Bạch Hoàng Nham quay lưng bỏ đi.
“Đừng nghe lời của chủ con nói bậy, ông ấy là vậy đó, có gì nói đó.
Cũng không biết trong giới quan chức đã làm mất lòng bao nhiều người rồi.
Thim nghĩ chức thượng tưởng của ông ấy làm không bao lâu nữa đâu.
Sớm muộn gì cũng bị đình chỉ.
“
“Thật ra chủ nói đúng.
Tình cảm mà rõ ràng biết là không thể thì nên từ bỏ càng sớm càng tốt.
Con cũng đã từ bỏ rồi, chỉ là trong lòng không vui thế thôi.
Con sẽ không quấy rầy Lệ Nghiêm nữa, cũng sẽ chúc phúc cho anh ấy với Cố Yên.
Chỉ là con chưa nghĩ đến việc bắt đầu một mối quan hệ mới.
“
“Trước đây thim không thích đứa con đó của Lý Hải Long, cũng không thích con tìm quân nhân.
Không dễ dàng gì mà con đi được trên con đường bản thân thích, đừng tìm người đàn ông khó nắm bắt về nữa.
Thím thấy Ôn Mạc Ngôn là một đứa trẻ tốt, cậu ta đổi với con bảo sao nghe vậy, tốt biết bao? “Đương nhiên, nếu con không muốn thim ngắn cản, chỉ là con nhà người ta khá ngốc, đừng có ức hiếp người ta “Con không ức hiếp, chưa hề luôn, con còn không dám nói những lời tin nhân với anh ấy, vì sợ làm tổn thường trái tim anh ấy”
Bạch Thư Hân xấu hổ nói, cô ấy vẫn canh cánh trong lòng về chuyện xảy ra lần trước.
May là bản thân anh ấy chưa hiểu rõ, cô cũng không từ chối rõ ràng, sợ sẽ giảm lên vết xe đổ “Vậy con có để ý cậu ấy không?”.
Đam Mỹ Trọng Sinh
Để ý.
Cô có để ý.
Ôn Mạc Ngôn vì cô làm từng chuyện một, cô đều thấy rõ hết, con người chứ đâu phải cây cò, sao có thể vô tình được?
Anh ấy đối xử với cô rất tốt, nguy nan ập đến, luôn là người đầu tiên lao đến trước mặt cô, thà bị đánh sống dở chết dở còn hơn để cô bị thương dù chỉ một chút.
Đi bằng ban công nguy hiểm như vậy, anh ấy vẫn can đảm xông vào, cũng không biết anh ấy lấy dũng khí ở đâu.
Cô cũng sẽ mềm lòng, nhưng mềm lòng không nên xem là tình yêu.
Hơn nữa, cô muốn một người đàn ông đủ trưởng thành, Ôn Mạc Ngôn bây giờ rõ ràng không phù hợp.
Cô ấy chính là đang cố một người giống Nguyễn Doanh để khỏa lấp đi khoảng trống trong tim.
Đến bản thân cô ấy thậm chí còn không ý thức được sự tồn tại của vấn đề này.
Mẹ Bạch nghe thể thì nhìn xoáy vào cô ấy, cuối cùng lắc đầu thở dài.
“Vậy thím cũng không làm khó con nữa, chuyện tình cảm cần con phải tự mình nắm lấy, đừng để chịu thiệt là được rồi.
“Con biết rồi thím, để thím lo lắng rồi.”
“Vậy thim với chủ con đi đây, chăm sóc bản thân cho tốt.”
Mẹ Bạch vỗ tay cô ấy, sau đó ra ngoài mới phát hiện trong phòng khách không thấy bóng dáng Bạch Hoàng Nhạm đầu.
Bà ấy thấy cửa mở, không ngờ Bạch Hoàng Nham lại chuồn đến chỗ của Ôn Mạc Ngôn.
“Sao ông lại đến nhà của người khác?
Mẹ Bạch vừa nói vừa quan sát, phát hiện nhà của Ôn Mạc Ngôn rất gọn gàng ngăn nắp, sách xếp đầy trên giá sách, cho người ta ấn tượng rất tốt.
Trong nhà thoang thoảng hưởng trà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...