Kiều Hạ Linh nhíu mày, đoán không sai mà, mấy bữa tiệc kiểu này chả có gì tốt đẹp hết.
Nhìn đi, mới đến cửa thôi mà đã có người nhảy ra kiếm chuyện rồi.
Có điều, đây ngược lại là cơ hội tốt, cô cũng muốn xem xem, vị kim chủ mặt lạnh của mình tại nơi này quyền lực đến mức nào?
“Buổi tiệc không dành cho những kẻ thấp kém? Vậy cho hỏi cô đây là tiểu thư nhà nào mà không có gia giáo thế? Tôi thay người nhà của cô cảm thấy hổ thẹn thay đó.” Kiều Hạ Linh nhún vai, xòe hai bàn tay sang hai bên, lễ phép nói.
Kiều Mai cắn chặt răng, bình sinh cô ta ghét nhất người nào nói mình không có gia giáo.
Đúng vậy, cô ta chỉ là một đứa con nuôi của Kiều gia, nhưng vậy thì đã sao chứ? Kiều Thanh không có con cái, cô cho dù là con nuôi thì vẫn là tiểu thư duy nhất của Kiều gia, một trong số những gia tộc đứng đầu Giang thành này, cô có đủ quyền để kiêu ngạo.
Một ả phụ nữ quê mùa mà thôi, chỉ cần động một ngón tay đã giải quyết xong xuôi.
Nghĩ đến đây, Kiều Mai tự tin ưỡn ngực, ra lệnh cho đám bảo vệ gần đó.
“Bị mù sao mà không thấy cô gái này đến đây gây chuyện? Có cần tôi giúp mấy tên vô dụng các người nghỉ việc luôn ở chỗ này không hả?”
Đám bảo vệ nhìn nhau do dự, bọn họ làm nghề này lâu năm, mắt nhìn người vẫn phải có.
Thân phận của Kiều Mai bày ra đó nhưng bộ đồ mà Kiều Hạ Linh đang mặc kia há lại tầm thường?
Chỉ tính riêng chiếc vòng cổ đã giá trị hơn xa bộ váy lòe loẹt mà Kiều Mai mặc hôm nay, thử hỏi ai sẽ cất công chuẩn bị như vậy chỉ để lẻn vào bữa tiệc này?
Một người bảo vệ nhã nhặn đến gần Kiều Hạ Linh nói.
“Thật xin lỗi nhưng quy định của nơi này là không có vé thì không được vào, mong cô thông cảm cho.”
“Các anh đợi tôi một lát, tôi có bạn ở trong đó, để tôi gọi anh ấy ra.”
Kiều Hạ Linh không muốn làm khó bọn họ, đứng ra một bên lấy điện thoại liên hệ với Cố Thịnh, trong lòng thầm ghim mối thù này, tên mặt lạnh đáng chết, gọi cô đến đây lại không đưa thiệp mời.
Hừ! Đợi đó đi, cô không gài chết tên này cô không mang họ Kiều.
“Cảm ơn vì cô đã thông cảm.”
Bảo vệ thở phào một hơi, may mà không phải thêm một vị tiểu thư ương ngạnh, nếu Kiều Hạ Linh cũng như Kiều Mai thì hôm nay bọn họ coi như đủ xui xẻo.
Kiều Hạ Linh đã nhượng bộ nhưng Kiều Mai lại hoàn toàn không có ý đó, cô ta thấy bảo vệ lễ phép với Kiều Hạ Linh như vậy liền nổi giận, cảm thấy bọn họ là đang gián tiếp cho mình một bạt tai, hoàn toàn coi thường, không coi bản thân ra gì, vì thế ngay giữa cửa ra vào đông đảo khách khứa qua lại, trực tiếp hét ầm lên:
“Các người bị điếc sao? Tôi nói đuổi cô ta ra ngoài, ngay và luôn.”
“Chuyện này...!Cô Kiều, cô gái đó đã đứng bên ngoài, theo lý chúng tôi không có quyền...”
“Làm sao? Coi thường tôi phải không? Chỉ dựa vào một bảo vệ nhỏ nhoi như anh mà dám đắc tội với cả Kiều gia sao? Tôi nói cho anh biết, sau ngày hôm nay anh xem như xong đời rồi.”
Dã tâm của Kiều Mai triệt để bành trướng, nếu đổi lại là trước kia thì cho cô ta mười lá gan cô ta cũng không dám làm càn như hiện tại bởi lẽ tuy mặt ngoài là con gái nuôi của Kiều gia nhưng Kiều Thanh chưa bao giờ cho cô ta sắc mặt tốt, tiền bạc một tháng chu cấp cũng chỉ đủ không dư, thành ra cô ta lúc nào cũng tự ti.
Nhưng từ ngày lộ ra chuyện Kiều gia và Lăng gia có hôn ước, đám bạn trước đó coi thường cô ta giờ cũng ngày ngày lấy lòng, tâng bốc lên tận trời xanh, còn cả bữa tiệc này nữa, trước đó bố nuôi chưa bao giờ đồng ý cho cô đi, nhưng giờ thì sao? Cô không phải đã có mặt tại đây rồi còn gì, điều này đã đủ chứng tỏ tất cả.
Chính những điều này đã làm cho dã tâm bị đè nén bao lâu nay của Kiều Mai thức tỉnh, bành trướng hơn bao giờ hết.
Cô ta cần có một người để làm bàn đạp, nâng địa vị của ta lên, và Kiều Hạ Linh không ai khác chính là cái bàn đạp xuất hiện ngay đúng thời điểm.
Kiều Hạ Linh gương mặt có chút nhăn nhó.
Nếu là tiểu thư của Kiều gia thì không phải chính là người bố cô tùy tiện nhận nuôi để kéo bớt sự chú ý của mấy lão già mà Lạc Linh đã từng nói trước đó sao?
Thật không ngờ đi dự tiệc thôi mà cũng gặp được chuyện buồn cười thế này.
Nếu để cô gái này biết thân phận thật sự của mình, gương mặt kia không biết sẽ méo mó thành cái dạng gì nữa.
Kiều Mai thấy cô gái trước mặt không nói thêm điều gì, nghĩ là đã bị bản thân dọa sợ nên càng không coi ai ra gì mỉa mai.
“Sao? Giờ mới biết sợ à? Vậy còn không mau cút xéo khỏi đây.”
Kiều Hạ Linh cảm thấy cô cùng buồn cười, chuẩn bị nói thêm điều gì thì vai đã bị ai đó cản lại, giọng nói quen thuộc của Lạc Linh vang lên, khí thế mười phần.
“Tôi xem hôm nay ai dám đuổi cậu ấy đi.”
Kiều Mai nhìn thấy người đến là ai, đáy lòng run lên, sợ hãi lùi lại một bước, đám người đang xem kịch vui bên cạnh thấy vậy liền che miệng cười trộm.
Cô ta cảm thấy mất mặt, đè nén sự sợ hãi, gằn giọng lên quát:
“Lạc Linh, cô có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.
Người đâu, tiểu thư đột nhiên cảm thấy không khỏe, mau đưa cô ấy về biệt thự chăm sóc cho tốt.
Đừng để chạy loạn ra bên ngoài.” Mấy lời này hiển nhiên là đang phân phó những vệ sĩ đi phía sau.
“Cô nhất định sẽ hối hận vì những gì mình làm ngày hôm nay.” Kiều Mai hét ầm lên, nhìn Lạc Linh đầy cừu hận, cô ta mở lớn hai mắt, khắc ghi hình ảnh của tất cả những kẻ đang đứng ở đây.
Một ngày nào đó, cô sẽ để cho bọn chúng quỳ phục dưới chân mình xin tha, giống như một con chó quỳ liếm, mất hết tôn nghiêm và danh dự.
Đúng thế, cũng giống như những đứa trẻ ở trại mồ côi đó vậy, chỉ có thể ngước lên nhìn cô, nhìn về ngôi sao duy nhất trên bầu trời này, trong lòng chỉ còn lại sự ghen tị nồng đậm.
Kiều Mai cười thành tiếng, tự nghĩ ra ảo mộng trong tương lai mà không hề hay biết nét mặt của bản thân trong mắt người khác đã ghê tởm đến mức độ nào.
Lạc Linh không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, đến gần chỗ của bạn tốt, quan tâm hỏi:
“Cậu không sao chứ?”
Kiều Hạ Linh lắc đầu, nhăn mặt trách cứ:
“Cậu chiếm hết mọi tiêu điểm của tớ rồi, mau đền đi.”
“Đừng quậy nữa.” Lạc Linh bất đắc dĩ nói.
Bạn tốt muốn làm gì, cô có thể đoán được phần nào.
Nhưng cả Tiểu Linh và tên Cố Thịnh kia, mục đích của hai người hôm nay, cô tuyệt đối sẽ không để ai đạt được.
Kiều Hạ Linh lè lưỡi, khoác tay của bạn tốt đi vào trong sảnh, lần này bảo vệ không dám ngăn cản mà còn tỏ ra cung kính hơn nhiều.
Đám người xem kịch vui xung quanh nhanh chóng sắp xếp lại những thông tin có được sau buổi cãi vã vừa rồi.
Lạc Linh là ai, mọi người so với gương mặt mới như Kiều Mai càng quen thuộc, dù sao mỗi lần có tiệc rượu, cô đều là bạn đi cùng của Kiều Thanh.
Địa vị của cô ở Kiều gia thế nào ai cũng biết, cho nên thái độ của cô ấy hôm nay phần nào cũng đại biểu cho thái độ của người đứng đầu Kiều gia đi, hay nói cho đúng hơn thì Kiều Thanh không cho phép, Lạc Linh làm sao dám tỏ thái độ như vậy với vị tiểu thư kia.
Có điều làm như vậy trong bối cảnh tin đồn về hôn ước giữa hai quái vật lớn nhất nhìn Giang thành có được lợi gì? Kiều gia là muốn dằn mặt Lăng gia hay là có ý gì khác?
“Hôn ước giữa hai nhà, người ấn định còn chưa có, dù có gả cho một đứa con riêng thì cũng vẫn là hôn ước giữa hai nhà.” Có người tỉnh táo, nhìn thấu được tình hình trong đó lên tiếng.
Lăng Cảnh đứng ở trên lầu, cầm ly rượu uống một ngụm, trong lòng thầm kêu Kiều gia đúng là người biết làm ăn.
“Vừa ý không?” Cố Thịnh không đầu không cuối nói một câu.
“Đương nhiên là vừa ý.” Có người giúp hắn gõ hai mẹ con nhà kia, có thể không vừa ý sao?
Muốn bày mưu hãm hại hắn nhằm leo lên cây đại thụ như Kiều gia thì cũng phải xem người ta có nguyện ý cho bọn họ leo lên hay không chứ?
Đằng này, muốn thông qua cầu nối trèo lên đại thụ cho nhanh lại phát hiện cái cầu nối kia là đồ dỏm.
Nghĩ đến sắc mặt của đám người đó hiện tại chắc đặc sắc lắm ấy nhỉ?
“Đúng rồi! Bảo bối nhỏ của cậu bị ức hiếp mà cậu không chịu xuống giải vây à?”
Cố Thịnh không trả lời Lăng Cảnh mà nhìn xuống, đối mặt với đôi mắt mang đầy tính cảnh giác và ý tứ cảnh báo của Lạc Linh, hắn không nói gì, giơ cao ly rượu trên tay rồi uống một hơi hết sạch.
Lạc Linh nắm chặt lòng bàn tay, hiện tại cô chỉ muốn chạy lên đó, xé xác cái tên đó ra ngay lập tức, thỏ trắng cô giữ gìn bao lâu nay, thật không ngờ lại bị một con heo ỷ vào có tí nhan sắc dụ dỗ đi rồi!
Đúng là tức chết người mà!
Đúng lúc này, điện thoại trong túi của cô vang lên, đọc xong nội dung tin nhắn, sắc mặt có hơi biến đổi, nhìn lên trên tầng, mím chặt môi dưới để kìm nén sự tức giận.
Là cô coi thường tên kia rồi!
Lạc Linh nhìn một hồi liền nói lời tạm biệt với bạn tốt, chạy đến chỗ của Kiều Thanh báo cáo.
“Này! Cậu đang làm gì thế?” Lăng Cảnh theo ánh mắt của Cố Thịnh nhìn xuống dưới nhưng không thấy ai cả, cảm thấy quái lạ hỏi.
“Không có gì.
Đi thôi.”
“Cậu tính đi đâu mới được chứ?”
Cố Thịnh quay đầu, cơ mặt giãn ra, nụ cười hiếm khi xuất hiện lại hiện rõ, biểu lộ tâm tình vui sướng của chủ nhân.
“Đi đón tiểu công chúa của tôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...