Người gọi điện thoại đến là Hoa Tử Việt. Tôi căng thẳng bắt máy, anh ta hỏi tôi qua điện thoại có nhớ phải uống thuốc không.
Tôi bảo uống rồi, anh ta bèn nói lát nữa tài xế sẽ sang đón tôi đi rước Tiểu Phong, tôi bèn đồng ý.
Sau khi cúp máy, trái tim tôi vẫn đập thình thịch không ngừng. Không thể tiếp tục đứng ở tầng ba nữa, lỡ mà bị Hoa Tử Việt phát hiện ra thì tôi xong đời rồi.
Tôi vội vàng đi xuống lầu, khóa cửa hành lang tầng ba lại, lúc ngẩng đầu lên bèn nhìn thấy gương mặt ngạc nhiên của chị Trân: “Cô chủ, sao cô lại…”
“Hình như có con diều bay lên tầng ba, tôi đi lên đó tìm nhưng không thấy.” Tôi tìm bừa lý do.
“Cậu chủ bảo không cho phép bất kỳ ai lên tầng ba, sau này cô chủ đừng đi nữa, chứ bằng không…” Chị Trân muốn nói lại thôi.
“Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không lên đó nữa. Lần này, khỏi phải nói với anh ấy đi nhỉ?” Tôi ngầm ra hiệu cho chị Trân.
Chị Trân gật đầu: “Cô chủ, tôi biết rồi, người hầu chúng tôi cũng chỉ mong cô cậu chủ hạnh phúc đầm ấm, chúng tôi mới có thể sống yên vui được.”
“Được rồi, thế thì chị đi làm việc đi.” Tôi nói với chị Trân.
Chị Trân gật đầu đồng ý, rồi đi xuống lầu.
Tôi thay quần áo, tài xế đã đến rồi. Tôi bước lên xe, đi về hướng nhà trẻ.
Bởi vì bị kẹt xe một lúc, lúc đến nhà trẻ đã trễ mất nửa tiếng. Đại đa số mấy đứa trẻ đều đã được ba mẹ đón về rồi. Trước cửa nhà trẻ chỉ còn một mình Tiểu Phong đang đứng đợi mà thôi, một cô gái có vóc dáng thon thả đang nói chuyện với thằng bé. Cô gái ấy quay lưng về phía tôi, làm tôi không thể nhìn rõ mặt mũi của cô ấy được. Nhưng nhìn quần áo cô ấy mặc, chắc hẳn là giáo viên mầm non.
Tôi xuống xe, gọi Tiểu Phong một tiếng. Tiểu Phong vui vẻ chạy đến bên cạnh tôi.
Cô gái ấy cũng quay người lại, lúc nhìn thấy gương mặt xinh xắn của cô ấy, tôi lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Cô ta là Cao Kiều, là cô gái mà Hoa Tử Việt nhớ mãi không quên, sao cô ta lại đến đây?
Cô ta mỉm cười gật đầu với tôi, tôi nhìn thấy thẻ nhân viên treo trước ngực cô ta, quả nhiên cô ta là giáo viên của trường này.
“Mẹ ơi, đây là cô Lâm.” Tiểu Phong rất hiểu chuyện, thấy tôi nhìn Cao Kiều chăm chú bèn vội vàng giải thích.
“Chào cô, Cô Đào.” Cao Kiều lịch sự mỉm cười chào tôi: “Hóa ra cô là mẹ của Tiểu Phong, thật là trùng hợp quá.”
Tôi cũng không biết Hoa Tử Việt đã đổi tên Tiểu Phong từ Ngô Tiểu Phong thành Hoa Tiểu Phong từ hồi nào.
“Chào cô, trùng hợp quá, hóa ra cô là giáo viên ở đây, sau này hy vọng được cô chăm sóc thằng bé.” Tôi gật đầu mỉm cười.
Mặc dù mỉm cười, nhưng trong lòng tôi lại dậy lên nỗi bất an.
“Tiểu Phong rất ngoan ngoãn và biết điều, còn biết điều hơn cả những đứa trẻ khác nhiều. Do cô biết cách dạy con.” Cao Kiều dịu dàng mỉm cười với tôi.
Dung mạo của cô ta xinh đẹp, ánh mắt trong trẻo, cử chỉ tao nhã. Thật sự là một cô gái xinh đẹp. Tôi tự nói với lòng mình, có phải bản thân cả nghĩ rồi hay không, tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi.
“Thế tôi đi trước đây, cô vất vả rồi, Tiểu Phong, tạm biệt cô đi con.” Tôi ôm Tiểu Phong.
“Tạm biệt cô ạ.” Tiểu Phong ngoan ngoãn vẫy tay.
“Tạm biệt Cô Đào, tạm biệt Tiểu Phong.” Cao Kiều nhẹ nhàng vẫy tay.
Tôi ôm Tiểu Phong lên ghế con nít, thắt đai an toàn cho thằng bé. Bản thân tôi cũng đã ngồi ổn định, hạ kính xe xuống vẫy tay với Cao Kiều thêm một lần nữa.
Cô ta vẫn luôn đứng ở đó, gương mặt vẫn giữ nụ cười mỉm, nhưng bất thình lình tôi cảm thấy nụ cười mỉm của cô ta có gì đó là lạ, khiến cho trái tim tôi đập thình thịch.
Chiếc xe lăn bánh đi xa, cô ta vẫn đứng nguyên ở đấy. Cảm giác bất an trong lòng tôi ngày càng mãnh liệt.
“Tiểu Phong, cô Lâm có đối xử tốt với con không?” Tôi hỏi Tiểu Phong.
“Tốt lắm ạ, mẹ ơi, sao mẹ lại hỏi thế?” Tiểu Phong hỏi tôi.
“Không có gì, mẹ chỉ tùy tiện hỏi thôi, thế ở trong trường con có nghịch không?”
“Làm gì có, con ngoan lắm, hôm nay chú Hoa có về nhà ăn cơm không? Sao chú ấy không đi đón con?” Tiểu Phong hỏi tôi.
“Chú có việc bận, không thể đón con mỗi ngày được.” Tôi trả lời một cách lơ đễnh.
Rồi Tiểu Phong kể cho tôi nghe những chuyện về nhà trẻ, rốt cuộc đã nói những gì, tôi cũng không nhớ rõ. Trong đầu luôn nghĩ đến chuyện về Cao Kiều, cô ta xuất hiện trong nhà trẻ chỉ là trùng hợp thôi sao?
Trở về đến Phong Lâm Biệt Uyển, người hầu dẫn Tiểu Phong đi tắm rửa thay quần áo. Tôi xuống nhà bếp chuẩn bị cơm tối, suốt cả buổi tối, Hoa Tử Việt cũng không trở về.
Đến trưa ngày kế, Hoa Tử Việt mới về đến nhà, nhưng trông anh ta có vẻ rất vội vã,hình như muốn lấy thứ gì đó trong phòng làm việc rồi lại đi ngay.
Tôi cản chân anh ta ở cầu thang, muốn nói chuyện về Cao Kiều với anh ta, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.
“Rốt cuộc cô muốn nói gì? Tôi đang gấp.” Hoa Tử Việt hỏi tôi.
“Hôm qua tôi đi đón Tiểu Phong rồi.” Tôi ngập ngừng.
“Hôm nay cô đi tiếp đi, nếu như thấy mệt thì cứ để tài xế đi đón là được. Người lớn đi đón sẽ khiến cho cô giáo cảm thấy phụ huynh rất quan tâm đến việc giáo dục con mình.” Hoa Tử Việt nói.
“Ừm thì…” Tôi lại ngập ngừng không biết có nên nói đến chuyện này hay không, nếu như nói thì tôi biết phải nói thế nào đây.
“Ừm cái gì? Cô đừng úp úp mở mở nữa, không nói thì anh đi đây.” Hoa Tử Việt bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Tôi phát hiện ra cô giáo của Tiểu Phong lại là cô Lâm.” Tôi nhìn Hoa Tử Việt.
Vẻ mặt của anh ta chẳng thay đổi gì mấy, chỉ khẽ nhướn mày: “Thế thì sao?”
Điều này chứng tỏ rằng anh ta đã biết, chỉ có tôi không biết mà thôi.
“Trước kia cô ta đi mua điện thoại cũng mua ở quầy của tôi, sau đó lại gặp nhau trong nhà ăn, cô ta còn xin số điện thoại của tôi nữa. Tôi nghĩ đây không phải là chuyện trùng hợp.” Tôi nói với anh ta.
Ánh mắt Hoa Tử Việt trở nên lạnh lẽo: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Phải đấy, rốt cuộc tôi muốn nói gì? Tôi có quyền yêu cầu thứ gì đâu?
“Bởi vì cô ta làm việc ở nhà trẻ ấy nên anh mới cho Tiểu Phong học ở đó, thế thì tiện cho hai người gặp nhau, đúng không?” Tôi hờ hững hỏi.
Hoa Tử Việt bước đến gần tôi: “Đào Mộng Thần, cô đang ghen tuông à? Bởi vì tôi và cô đăng ký kết hôn với nhau nên cô nghĩ rằng mình có tư cách ghen tuông hay sao?”
“Tôi không ghen.” Tôi bình tĩnh đáp lại anh ta: “Tôi cũng chẳng buồn ghen.”
Hoa Tử Việt ngẩn người: “Vậy à? Thế cô nói mấy chuyện này với tôi làm chi?”
Tôi ngập ngừng một lúc: “Cô ta khiến cho tôi cảm thấy bất an. Tôi không muốn cô ta đến gần con tôi. Anh và cô ta như thế nào, tôi không quan tâm, nhưng tôi không muốn để cho cô ta tiếp xúc với con tôi.”
“Tại sao?” Giọng nói của Hoa Tử Việt trở nên lạnh lẽo: “Cô nghĩ rằng cô ấy sẽ làm hại Tiểu Phong ư? Trong lòng cô đen tối như vậy hay sao?”
“Nói tóm lại là tôi không muốn cô ta đến gần con tôi.” Tôi nói với giọng kiên quyết: “Tôi không muốn cho con mình học ở trường đó nữa.”
Vẻ mặt Hoa Tử Việt toát ra vẻ khinh bỉ: “Bây giờ Tiểu Phong là con của tôi, không còn là con của cô nữa. Chỉ có tôi mới có thể đem lại hạnh phúc cho nó. Đào Mộng Thần, cô đừng kiếm chuyện nữa, lo mà hưởng thụ cuộc sống trước mặt đi.”
Sau khi nói dứt lời, anh ta bèn bỏ đi ngay. Không nhìn tôi thêm lần nào nữa.
Tôi cảm thấy rất nặng nề, nhưng lại chẳng làm gì được anh ta. Sau khi trải qua hàng loạt toan tính, tôi cảm thấy mình đã rơi vào cạm bẫy mà Hoa Tử Việt đã sắp xếp ổn thỏa. Anh ta cho tôi một cuộc sống vô ưu vô lo, tất thảy chỉ có thể nghe theo lời anh ta.
Anh ta muốn làm gì thì sẽ làm nấy, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của tôi. Tất cả những gì mà anh ta cho, tôi chỉ có thể tiếp nhận.
Đây không phải là cuộc sống mà tôi muốn có, không phải là cuộc đời tôi muốn có, tôi phải thay đổi hết thảy mọi thứ.
Tôi quay trở về phòng, thấy điện thoại trên bàn đổ chuông, tôi bèn bắt máy, phía nhà trẻ gọi cho tôi, hỏi xem tôi có phải là phụ huynh của Hoa Tiểu Phong hay không.
Tôi lập tức cảm thấy căng thẳng, bảo phải, Tiểu Phong sao rồi?
Đối phương bảo Tiểu Phong không sao cả, chỉ thông báo với tôi rằng ngày mai giáo viên của trườnng sẽ đến nhà gặp phụ huynh, hỏi xem tôi có tiện hay không, nếu như tiện thì chuẩn bị trước.
Đến nhà gặp phụ huynh à? Cũng có nghĩa là Cao Kiều đến nhà sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...