Tần Trì đeo kính mạ vàng, nho nhã lễ độ, vô cùng trí thức, nhưng ánh mắt kiên định, nhàn nhạt nhìn Hoa Tử Việt.
Tôi chỉ biết Tần Trì và Hoa Tử Việt đối đầu nhau, nhưng hai người rốt cuộc đối đầu thế nào, tôi lại không biết. Nhưng tôi biết với tính tình của Hoa Tử Việt, Tần Trì chen tay quản chuyện này, anh chỉ sẽ càng tức giận.
Quả nhiên, sắc mặt Hoa Tử Việt càng lạnh lẽo, đáy mắt tràn đầy khí lạnh, nhìn tôi, lại nhìn Tần Trì.
“Tôi quản người phụ nữ của mình, liên quan gì tới anh? Anh tính là cái quái gì?” Hoa Tử Việt lạnh lùng nói.
Hoa Tử Việt lại nói tôi là người phụ nữ của anh, tôi không biết mình nên vui mừng, hay là nên buồn bã? Nếu anh thật sự xem tôi là người phụ nữ của anh, vậy tại sao anh lại bảo vệ người phụ nữ xấu xa đó?
“Cô ấy là người phụ nữ của anh, vậy người này thì sao?” Tần Trì chỉ Cao Kiều.
Giọng điệu anh ta vẫn rất nhạt, ấm áp, không chút tức giận.
Hoa Tử Việt không trả lời thẳng: “Chuyện của tôi, không cần anh lo, anh cũng không lo được.”
“Cô ấy là bạn tôi, tôi sẽ không để cô ấy bị người khác bắt nạt. Bất kể người bắt nạt cô ấy là ai, tôi cũng sẽ quản.” Tần Trì vẫn nhàn nhạt.
Đôi mắt hoa đào mê người của Hoa Tử Việt híp lại nguy hiểm, sắc mặt là lạnh lẽo vài phần.
Anh đột nhiên đặt tay phải lên eo tôi, dùng sức ôm, tay trái dùng sức kéo tay tôi, cả người tôi liền không thể khống chế nhào vào lòng anh, anh đột nhiên cúi đầu, hung hăng hôn lên môi tôi. Tôi không kịp phòng bị, mở to mắt nhìn anh, những thứ phức tạp trong mắt anh, tôi xem không hiểu.
Nụ hôn này đương nhiên không phải tú ân ái rải cẩu lương, giữa tôi và anh, nào có ân ái gì. Anh chỉ là tuyên bố chủ quyền đối với tôi trước mặt Tần Trì mà thôi, Tần Trì nói tôi là bạn của anh ta, anh muốn nói cho Tần Trì biết, tôi là vật sở hữu của anh, anh muốn thế nào thì thế đó, Tần Trì chỉ có thể nhìn.
Chuyển biến quá nhanh, nằm ngoài dự đoán của mọi người, bao gồm cả bản thân tôi. Miệng tôi bị anh chặn chặt, hô hấp khó khăn, có chút hổn hển. Nhưng một thời khắc nào đó, tôi vẫn có chút động lòng.
Tôi lén nhìn Cao Kiều, cô ta đã ngừng biểu diễn đáng thương. Ngây ngốc nhìn biến cố trước mặt, mắt tràn đầy thù hận và không cam lòng.
Hoa Tử Việt cuối cùng buông tôi ra, sau đó đột nhiên dùng sức đẩy, tôi đứng không vững, bị đẩy nằm sấp trên bàn cà phê.
“Thứ tôi vứt bỏ, người khác cũng không thể đụng vào.” Hoa Tử Việt lạnh lùng nói. Sau đó lại dùng sức kìm tay tôi, đi ra ngoài.
“Anh buông tôi ra.” Tôi giãy giụa.
Nhưng Hoa Tử Việt kìm chặt tay tôi, không hề có ý muốn thả ra. Anh dùng sức rất mạnh, cánh tay tôi bị anh bóp đau.
Tôi quay đầu nhìn, Cao Kiều lại đi theo, mắt cô ta như phun lửa, không cam lòng theo phía sau. Sự cố chấp của cô ta khiến tôi khâm phục, nếu đổi thành tôi, một người đàn ông kéo một người phụ nữ khác đi, cho dù tôi có thiếu đàn ông, tự tôn của tôi cũng không cho phép tôi đuổi theo.
Đến phố đi bộ, Hoa Tử Việt cuối cùng thả tôi ra.
“Tôi ở cùng ai, cô không có quyền hỏi. Đừng quản chuyện của tôi. Còn nữa, người trong đó, cách anh ta xa chút, nếu không tôi sẽ không khách sáo với cô!”
Tôi không nhịn được cười lạnh, cuối cùng đã được kiến thức cái gì gọi là ngang ngược không nói lý rồi. Điều này có nghĩa là, Hoa Tử Việt anh có thể phóng hỏa, nhưng Đào Mộng Thần tôi lại không được đốt đèn.
“Kiều Kiều, chúng ta đi.” Hoa Tử Việt thực ra lúc này mới chú ý tới Cao Kiều đi theo phía sau.
Cao Kiều đương nhiên lập tức bước tới, nhìn hai người đi về phía xe, lên xe, rời đi. Tôi cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
Vốn là muốn tìm Hoa Tử Việt nói rõ chân tướng, để anh làm chủ cho Tiểu Đóa, nhưng bây giờ xem dáng vẻ này, hoàn toàn không có khả năng. Trong lòng tôi khổ sở, không biết nên nói với Tiểu Đóa thế nào. Chậm rãi lang thang dọc theo con đường, bản thân tôi cũng không biết mình muốn đi đâu.
Lúc này, một chiếc xe Jeep lái tới, người trên xe kéo mở cửa sổ, Tần Trì ôn hòa cười với tôi: “Cô Đào, tôi đưa cô một đoạn đi?”
Tôi cảm kích cười với anh ta, xua tay, ý bảo anh ta đi trước.
Nhưng Tần Trì lại không đi, không chỉ không đi, anh ta còn dừng xe lại, sau đó xuống xe.
“Cô Đào, có thời gian không, tôi muốn nói chuyện với cô một chút.” Anh ta vẫn điềm tĩnh nhẹ nhàng như vậy, giọng nói ôn hòa khiến người ta không nỡ chối từ.
“Xin lỗi, tôi muốn một mình yên tĩnh một lát, nếu không, hôm khác đi?” Tôi vô cùng lễ phép từ chối.
“Thời gian uống một ly cà phê cũng không có sao?” Tần Trì vẫn không từ bỏ.
Tôi có chút ngượng ngùng, vì người này đã từng cứu tôi, lần trước ở nghĩa trang liệt sĩ, nếu không phải anh xuất hiện, tôi có thể sống tiếp không cũng rất khó nói.
Bây giờ anh yêu cầu nói chuyện một chút với tôi, tôi vẫn luôn cự tuyệt, giống như có chút không thỏa đáng lắm.
“Xin yên tâm, tôi thật sự chỉ muốn nói chuyện một chút với Cô Đào, địa điểm do Cô Đào tự chọn. Nếu Cô Đào vẫn không yên tâm, chúng ta đứng ở đây nói cũng được.” Tần Trì nói.
“Không sao, lần trước anh cứu tôi, tôi vẫn luôn không kịp nói tiếng cảm ơn anh, được rồi, chúng ta tìm chỗ nói chuyện một chút.” Tôi chỉ đành đồng ý.
“Được, cảm ơn Cô Đào đã đồng ý, mời.” Tần Trì kéo mở cửa xe, để tôi lên xe.
Tần Trì yên lặng lái xe, trong xe bật nhạc cổ điển. Anh nhìn tôi, sau đó vươn tay vặn nhỏ âm lượng, sau đó dứt khoát tắt đi.
“Tâm trạng Cô Đào không tốt?” Ý của anh là, vì tâm trạng tôi không tốt cho nên sợ làm ồn tôi.
Tôi lắc đầu, cười khổ. Anh với tôi mà nói dù sao vẫn là người xa lạ, mặc dù tôi lòng đầy tâm sự, nhưng không muốn nói với anh.
Điều tôi vẫn có chút cố kỵ chính là anh là đối thủ của Hoa Tử Việt, tôi không biết giữa hai người rốt cuộc có ân oán gì, nhưng tôi biết người có thể xem là đối thủ sống còn với Hoa Tử Việt thì nhất định không phải nhân vật đơn giản, mặc dù anh nhìn nhã nhặn lễ độ, nhưng lại có khí thế thâm sâu khó dò.
Lỡ anh ta thật sự là người xấu thì sao? Tôi buộc phải có suy nghĩ này.
“Cô Đào là bạn tốt của Hoa Anh?” Anh ta đột nhiên nói một câu.
Tôi càng thêm đề phòng, Hoa Anh là chị của Hoa Tử Việt, anh ta lại là kẻ thù của Hoa Tử Việt, anh ta không phải muốn ra tay với người nhà của Hoa Tử Việt chứ?
Anh ta thấy tôi không nói chuyện, nghiêng đầu nhìn tôi. Sau đó gật đầu, như đang nói với tôi, lại như đang tự lẩm bẩm: “Tôi đường đột rồi.”
Tôi vẫn không lên tiếng.
“Tôi chỉ muốn hỏi một chút, cô ấy bây giờ khỏe không, vào ngày mưa cô ấy vẫn sẽ đau đầu sao?” Anh ta như không nhịn được hỏi.
Ngày mưa Hoa Anh sẽ đau đầu? Chuyện này tôi cũng không biết. Anh ta quen thuộc Hoa Anh như vậy, chẳng lẽ anh ta và Hoa Anh có chuyện gì? Cho nên anh ta luôn yêu cầu nói chuyện với tôi, không phải nói về tôi, mà là để nói về Hoa Anh?
“Thực ra tôi và chị Hoa cũng không phải rất thân. Chúng tôi cũng không gặp được mấy lần.” Tôi nhàn nhạt nói.
“Năm ngoái một cơ quan nghiên cứu ở Mỹ đã nghiên cứu ra một loại thuốc trị đau đầu rất hiệu quả, hơn nữa một tuần chỉ cần uống một viên là được. Bản thân tôi thử nửa năm, xác định không có tác dụng phụ, có thể phiền Cô Đào đưa thuốc này có cô ấy không?” Tần Trì nói.
Xem ra hai người này quả nhiên rất quen thuộc: “Anh Tần cũng đau đầu?”
Tần Trì vẫn nói nhàn nhạt: “Không, tôi chỉ là muốn xác định thuốc đó có tác dụng phụ hay không mới cho cô ấy uống.”
Cho nên anh ta vì Hoa Anh mà tự mình thử thuốc nửa năm? Hai người này rốt cuộc có quan hệ gì? Tại sao anh ta không tự mình đưa thuốc cho Hoa Anh? Chẳng lẽ anh ta muốn lợi dụng tôi làm hại người nhà của Hoa Tử Việt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...