Nhưng thật ra Hoa Anh giúp đỡ cho tôi, cho tôi một ý kiến: “Em đi tìm ba Hoa Tử Việt đi, ngoại trừ em và Hoa Tử Việt thì trên thế giới này coi trọng đứa bé kia nhất chính là ông ấy, ông cụ Hoa. Chỉ cần có ông ấy giúp đỡ thì đừng nói là khiến Cao Kiều rời khỏi trường mẫu giáo, cho dù hiệu trưởng rời khỏi đó cũng không thành vấn đề.”
Tôi sửng sốt. Không phải bởi vì ý kiến của cô ấy không tốt, mà là cô ấy xưng hô với ba Hoa Tử Việt là ‘ông cụ Hoa.’
Cô ấy là chị của Hoa Tử Việt, không phải ba Hoa Tử Việt là ba cô ấy sao? Vì sao không gọi là ba?
Hoa Anh giống như nhìn ra thắc mắc của tôi, nhẹ nhàng cười: “Ông cụ Hoa và tôi đã cắt đứt quan hệ ba con, nhà họ Hoa chỉ có một mình Tử Việt nhận chị, người khác không nhận. Chị vốn định sửa họ ‘Hoa’ này nhưng người trưởng thành sửa họ thì rất rắc rối, cho nên mới mặt dày tiếp tục dùng.”
Tuy rằng cô ấy đang cười, nhưng tôi nhìn thấy sự cô đơn trong mắt cô ấy.
Thật ra trong lòng tôi muốn hỏi ‘Vì sao’ nhưng lại nhịn xuống. Chuyện cắt đứt quan hệ với ba mẹ tuyệt đối không phải là việc nhỏ, sau lưng chắc chắc có một chuyện cũ thê thảm và tàn khốc, chuyện cũ này nhất định tạo tổn thương rất lớn. Tôi thấy sự cô đơn trong mắt Hoa Anh cũng có thể nhìn ra được vết thương kia vẫn chưa biến mất, cho nên nhắc lại chuyện đó giống như vạch vết sẹo ra mà thôi.
Có thể không vạch vết sẹo của người khác thì đương nhiên đừng làm.
“Được rồi, đừng tò mò chuyện của chị nữa, đi tìm ông cụ Hoa rồi thuyết phục ông ấy, sau đó có thể giải quyết vấn đề.” Hoa Anh khôi phục dáng vẻ thoải mái trước đó, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Tôi thật sự yêu thích cô ấy, giấu tâm sự trong lòng, luôn bày ra dáng vẻ thoải mái trước mặt người khác, không tạo áp lực cho người khác.
“Thật ra em đã nghĩ tới cách này.” Tôi nói thực ra.
Hoa Anh giơ ngón tay chỉ vào tôi: “Xấu xa, bản thân nghĩ tới rồi còn hỏi chị.”
Tôi nói tiếp: “Nhưng chuyện này quá khó, bọn họ không thích em. Hoa Tử Việt từng lợi dụng em chạy trốn với anh ấy trong hôn lễ, cho nên trong mắt những người không biết chuyện đều nghĩ em là người phá hoại hôn nhân của Hoa Tử Việt.”
“Chị biết băn khoăn của em, em không cần ông ấy thích em, em chỉ cần thuyết phục ông ấy, chứng minh nếu Cao Kiều vẫn còn ở trường mẫu giáo sẽ uy hiếp đến sự an toàn của đứa bé là được rồi.”
“Được rồi, em chỉ có thể thử một lần. Em tìm ông ấy ở đâu?” Tôi hỏi.
“Ông ấy rất bận, cần phải hẹn trước, nhưng em tốt nhất đừng đến công ty tìm ông ấy, không tìm thấy thì đến nhà tìm đi, đây vốn là chuyện gia đình, đến nhà sẽ tốt hơn nhiều.”
“Cảm ơn chị Anh giúp đỡ.”
“Khách sáo rồi, chị với em rất hợp. Chị rất thích em.” Hoa Anh cười nói.
Chúng tôi lại trò chuyện một lát, tôi đứng dậy tạm biệt.
Muộn hơn một chút, tôi đi tới biệt thự cao cấp nhà họ Hoa được gọi là ‘Nhà Trắng thành phố Sài’.
Tất nhiên phải thông báo, đợi khoảng hai phút, có người thông báo truyền lời: “Bà chủ nói cô cút đi.”
Người truyền lời đúng nguyên văn, không phải nói tôi ‘đi’ mà là ‘cút’, có lẽ đã được cho phép nên còn nhấn mạnh chữ ‘cút’.
Thật ra cũng không khác so với tôi nghĩ. Cho nên tôi cũng không dây dưa, xoay người rời đi.
Lý Tương không cho tôi vào cửa là hành động hết sức bình thường. Tôi đến đây gọi cửa cũng chỉ xuất phát từ lịch sự làm theo quy trình mà thôi.
Tôi đi đến bên ngoài đường vào biệt thự cao cấp, tìm một chỗ ngồi xuống bắt đầu chờ.
Lúc đầu tôi vốn dĩ định chờ. Chỉ cần Hoa Quốc Dân trở về nhìn thấy tôi ngồi đó, không cần tôi đi cầu xin thì ông ấy sẽ dừng xe lại, hỏi tôi nguyên nhân.
Thời gian chờ đợi rất khó chịu, tôi chờ đến bảy giờ tối nhưng Hoa Quốc Dân cũng chưa xuất hiện. Thậm chí tôi lo lắng, nếu ông ấy đi công tác thì hôm nay tôi đợi uổng công rồi.
Kết quả tôi chờ đến chín giờ tối, một chiếc xe Lincoln phiên bản dài màu đen cũng chạy tới.
Giống như tôi mong muốn, xe dừng lại nhưng người bước xuống không phải là Hoa Quốc Dân, là tài xế mặc âu phục: “Ông chủ hỏi vì sao cô ở chỗ này?”
“Tôi có thể tới gần xe nói mấy câu với ông chủ không?” Tôi xin phép.
Tài xế cũng không làm chủ được nên chạy tới báo cáo, sau đó ra hiệu cho tôi qua đó.
Cửa sổ xe hạ xuống, Hoa Quốc Dân chỉ nhìn tôi, cũng không mở miệng trước.
“Tổng giám đốc Hoa, mong ông giúp con của tôi.” Tôi đi thẳng vào vấn đề. Với thân phận của tôi thì phải gọi một tiếng ba, nhưng thân phận của tôi không được nhà họ Hoa chấp nhận, cho nên tôi chỉ có thể khách sáo gọi tổng giám đốc Hoa.
“Đứa bé làm sao?” Hoa Quốc Dân rõ ràng có chút căng thẳng, ông ấy đúng là rất quan tâm đứa bé kia.
Sau đó tôi cố gắng nói chuyện Cao Kiều một cách đơn giản ngắn gọn, thể hiện sự lo lắng của mình. Tôi đặc biệt nhấn mạnh Cao Kiều có hiểu lầm với mình, cho nên xem con trai tôi là cái đinh trong mắt, tuy rằng cô ta tạm thời không thể hiện ra sự công kosch, nhưng nếu cô ta có ý đồ xấu thì chúng tôi hoàn toàn không thể đề phòng được, bởi vì cô ta cách đứa bé rất gần.
Hoa Quốc Dân nghe xong, im lặng nửa ngày: “Cô nói đều là sự thật?”
“Là sự thật. Tổng giám đốc Hoa nhìn rõ mọi việc, tôi đương nhiên không dám nói bậy nói bạ.” Tôi lập tức bảo đảm.
Hoa Quốc Dân mở cửa xe, xuống xe rồi đưa tay mở một nút đồ tây.
“Tôi sẽ điều tra xử lý, trời tối rồi, tôi nói tài xế đưa cô về. Tôi tự đi vào là được.” Hoa Quốc Dân nói.
Tôi có chút sợ hãi, lập tức nói không cần, tôi có thể gọi xe về.
Hoa Quốc Dân xua tay: “Không cần từ chối, đi thôi.”
Tài xế mở cửa xe, tôi không từ chối nữa, đành phải khom lưng liên tục nói cảm ơn rồi lên xe Hoa Quốc Dân.
Tôi không về biệt thự Hoa Tử Việt, mà là trở về phòng cũ của mình.
Buổi chiều hôm sau, tôi bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Cao Kiều, cô ta hẹn gặp tôi ở một quán cà phê. Tôi liên tục suy nghĩ, quyết định đi, muốn xem cô ta nói cái gì.
Sắc mặt Cao Kiều không tốt lắm, lúc này cô ta không hề che giấu oán hận trong mắt.
Tôi ngồi đối diện cô ta, câu đầu tiên cô ta nói là: “Rốt cuộc cô làm cái gì, vì sao trường mẫu giáo sa thải tôi.”
Tôi nghe xong thì trong lòng thả lỏng xuống, tôi cũng coi như phản được một kích. Miễn cưỡng xoay chuyển cục diện bị động.
Không phải cô rất biết giả vờ sao, tôi muốn cho cô ta xem, tôi cũng biết.
“Cô giáo Lâm nói cái gì, tôi nghe không hiểu, sa thải là có ý gì?” Tôi cũng vô tội mà nói.
“Cô còn mặt mũi giả vờ, Đào Mộng Thần, tôi không nghĩ tới cô lại vô liêm sỉ như thế, chơi tôi ở sau lưng.”
Xem ra cô ta thật sự bị chọc giận, thì ra một người có thể giả vờ tốt như thế, hiện tại cô ta đã quên mất diễn xuất, ánh mắt cô ta độc ác, nghiến răng nghiến lợi. Cô giáo Lâm khéo léo xinh đẹp bỗng biến mất không còn dấu bết.
Cô ta càng nóng nảy, tôi càng vui sướng. Tôi muốn chọc giận cô ta, làm cho cô ta nóng giận mà quên đề phòng, lộ ra càng nhiều chuyện.
“Cô giáo Lâm, nói đến vô liêm sỉ thì cô đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất. Trình độ giả vờ ngây thơ vô tội đúng là đứng đầu, trên mạng có một từ mới, không biết cô đã nghe qua chưa, chính là trà xanh.” Tôi cười tươi nói.
Sắc mặt cô ta càng khó coi, lập tức đứng lên, cầm cà phê trên bàn giống như muốn tạt vào tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...