Đại Đô hữu duyên, võ phu chạm mặt đại mỹ nam,
Ôn Châu nguy cấp, Chiêu Tâm Đan gặp được chân tình
Một nơi nào đó ngoài kinh thành.
Đã bắt đầu từ tối qua, khi biết được chút manh mối về người tên Vân Du, Tạ Vô Phong quyết định sẽ nhanh chóng tới Ôn Châu càng sớm càng tốt.
Lòng chàng nóng như lửa đốt, phần vì lo lắng không biết người đó còn sống hay không, mà giả dụ vẫn còn sống thì liệu có mắc bệnh hay không, có còn nhớ chuyện năm xưa hay không.
Và cứ thế, chàng cả đêm trằn trọc không ngủ được, tờ mờ sáng đã vội cùng Chu Linh và Lệ Ân Đình rời khỏi Như Lai tửu quán.
Trời cao xanh, mây trôi xa lơ đãng, gió nhẹ mang theo mùi đất vì nắng gắt hắc lên xộc vào mũi, cổ họng khô rang, vẻ mặt gần như không thể chịu đựng thêm được nữa, Chu Linh giọng có chút bực dọc, nói:
- Chết tiệt, cô ấy đi ngủ hả? Sao lâu thế?
Nguyên việc là lúc sáng, ba người có ghé qua một quán ăn, do đi quá vội nên quên mất đã mua màn thầu và vẫn để đó không đem theo, Lệ Ân Đình xung phong về đó lấy nhưng cũng khá lâu mà nàng vẫn chưa quay lại.
Bình thường ai đó sẽ nghĩ do Chu Linh không thuận với Lệ Ân Đình nên tìm cớ kiếm chuyện nói xấu nàng, nhưng hiện giờ người chứng kiến là Tạ Vô Phong, chàng cũng như Chu Linh, khó chịu với cái nóng bên ngoài, lại thêm lòng cũng nóng như lửa với manh mối vừa có được nhưng vẫn cố dằn lòng bình tâm, nói:
- Chắc phải có chuyện gì rắc rối.
Muội ấy biết chúng ta đang vội, không đi lung tung đâu.
Nói xong liền quay đầu ngựa cùng Chu Linh đi lại vào thành tìm Lệ Ân Đình.
Đại Đô.
Tiểu Noãn Nhi châu mày suy nghĩ điều gì đó, có vẻ rất nhập tâm.
Được hồi thì thả lõng cơ mặt, hỏi:
- Công chúa, em không hiểu vì sao người lại cứ nhất quyết phải tới Ôn Châu chứ? Nơi đó đang có dịch bệnh.
Nguy hiểm lắm!
Nghinh Hương Đoan Mẫn mỉm cười, không nói gì, nàng tự có tính toán của riêng mình.
Đi được vài bước thì lên tiếng, nói:
- Chính vì nơi đó có dịch bệnh nên ta càng phải tới.
Nói rồi thì nhanh chân bước đi, Tiểu Noãn Nhi chạy theo, gọi:
- Cô..
ng tử, người chậm thôi! Em vẫn chưa hiểu.
Công tử!
"Đứng lại", "Tránh ra", Đoan Mẫn quay đầu nhìn lại thì thấy một tên ăn mày, áo quần rách tả tơi, đầu cổ rối bù cầm một cái tay nải chạy thục mạng về phía nàng.
Nhanh chân, nàng lách sang một bên tránh né, chưa hoàn hồn thì người đuổi theo phía sau đã sượt ngang vai nàng nghe "vù" một cái, búi tóc cải nam trang cơ hồ muốn rớt xuống theo, cùng lúc tiểu Noãn Nhi vừa đến thì giữ nàng lại rồi xuýt xoa, hỏi:
- Nguy hiểm quá! Người..
người không sao chứ?
Đoan Mẫn tay giữ búi tóc, mắt nhìn theo mà miệng thì lầm bầm: "Chết tiệt, xuýt chút là lộ tẩy rồi! Mà khoan đã, tên trộm lúc nãy..".
Nói tới đây thì nàng đột ngột tức tốc đuổi theo, lần nữa bỏ lại tiểu Noãn Nhi.
"Đứng..
đứng lai..
lại..", Lệ Ân Đình một tay chống hông, một tay chỉ về phía tên trộm, thều thào nói:
- Ngươi..
ngươi..
ngươi, ta nói ngươi đó, muốn ăn thì lấy..
lấy đi, trả..
trả..
trả tay nải lại cho ta.
Tên ăn mày lấm lét, mắt vẫn dòm chừng, sau đó thì nhanh nhẹn tháo tay nải ra, lấy một cái cho vào miệng rồi mỗi tay cầm thêm hai cái nữa.
Lệ Ân Đình đưa ánh nhìn về phía sau lưng hắn thì phát hiện có người đang tới, nhìn gần thì là một vị công tử tướng mạo xuất chúng, vừa khôi ngô vừa đẹp đẽ, trông sạch sẽ, đáng yêu như một cái bánh bao sữa.
Người vừa tới đâu ai xa lạ, là Nghinh Hương Đoan Mẫn, nàng tức giận lớn tiếng:
- Tên khốn nhà ngươi mấy hôm trước lấy trộm tiền của ta, giờ lại đi trộm màn thầu.
Còn không mau trả tiền cho ta.
Tên ăn mày hoảng hốt, ngó qua mới thấy đúng là người lần trước đã bị hắn trộm túi tiền, bèn lấy cái bánh khỏi miệng, liền đó chối:
- Tiền..
tiền gì chứ? Ta không có trộm tiền của ai cả.
Nói rồi, trực tiếp gạt tay Đoan Mẫn ra, càn người toan bỏ chạy, liền đó va vào một người nữa vừa tới, là Tạ Vô Phong.
Chàng chỉ mới đến đầu đường nhưng lớ ngớ thế nào lại nghe ra Đoan Mẫn chính là kẻ trộm nên chẳng truy chẳng hỏi mà nắm lấy cổ tay nàng không buông.
Đoan Mẫn tức tối, nói với giọng bực dọc:
- Lại là ngươi? Sao lần nào gặp ngươi ta cũng đều xui xẻo vậy hả?
Tạ Vô Phong chẳng thèm để ý lời của Đoan Mẫn, ngó mặt về phía Lệ Ân Đình mà hỏi:
- Hắn ta giấu tay nải ở đâu rồi?
Lệ Ân Đình há hốc mồm, nàng cười mà như khóc, lần này tiêu đời rồi, vừa để xổng mất kẻ trộm giờ lại còn bắt nhầm người, phen này là mất cả chày lẫn cá, rõ ràng như thế.
Đoan Mẫn cố hết sức vung tay khỏi nắm tay của Tạ Vô Phong nhưng vô dụng, cổ tay nàng bé xíu, lọt thỏm trong nắm tay của chàng, thành ra càng vung chàng càng giữ chặt.
Được hồi thì xuống giọng, kiểu bất cần:
- Ta không phải kẻ trộm.
Ngươi vừa để tên trộm thực sự chạy mất rồi đó.
Chu Linh từ đầu đường bước vào, nói:
- Là thật đó, tay nải ở đằng kia, tên đó cầm bánh chạy mất rồi!
Lúc này, chàng mới giật mình nhìn lại người trước mặt, ánh mắt đầu tiên giao nhau, chàng bất giác sựng người, một ánh mắt cực kì quen thuộc, cảm giác đã từng gặp ở đâu đó, rất lâu, rất lâu rồi.
Khuôn mặt bầu bĩnh tròn tròn, hai má phúng phính hồng hồng dưới nắng trưa, đúng như Lệ Ân Đình nói, người này vừa sạch sẽ, vừa đẹp đẽ và đáng yêu như một cái bánh bao hồng ngày chúc thọ.
Tạ Vô Phong vô thức buông nắm tay khỏi cổ tay Đoan Mẫn, phút giây ngước nhìn nàng lần nữa, ngập ngừng nói:
- Ta..
ta xin lỗi! Ngươi không sao chứ?
Đoan Mẫn tức giận, không lấy lại được tiền thì không nói, cái ấm ức lớn hơn đó là nàng đã bị vụ oan là kẻ trộm, mà trộm gì không trộm lại đi trộm màn thầu, nói ra xem có mất mặt không chứ.
Nghĩ tới đó, nàng liền hỏa khí xung tới đầu, lấy tay vạch cổ tay áo lúc nãy bị chàng nắm lên, hỏi:
- Ngươi nhìn đi, có giống không sao không?
Tạ Vô Phong đưa mắt nhìn vào cổ tay Đoan Mẫn, đúng là cái nắm lúc nãy của chàng có hơi mạnh, thành ra bây giờ chỗ đó đã ửng đỏ cả.
Chàng ngó qua lại thoáng chút bồi hồi vì cổ tay kia lộ da một chút thôi mà trông vừa mịn vừa trắng, sực nhớ khi nãy lúc giữ lấy cổ tay người đó đúng là da thì mịn, xương thì nhỏ, không giống cốt cách một nam nhi nên có.
Đột nhiên "ậm ừ" rồi gật gù vài cái, một nụ cười dần hiện rõ trên mặt, Tạ Vô Phong mỉm mỉm khoé môi, hắng giọng nói:
- Thì..
thì ta đã xin lỗi rồi mà.
Chứ bây giờ ngươi muốn ta phải làm gì? Mà chuyện này không phải tại ngươi sao? Nếu không phải trộm thì từ đầu nói rõ ra đi.
Đoan Mẫn nhìn thẳng mặt Tạ Vô Phong, giây phút bối rối vì sự anh tuấn đặc biệt của chàng.
Nó không phải kiểu nho nhã, chỉnh tề của các thiếu gia, công tử, cũng không phải kiểu phong trần, tiêu soái của đại hiệp giang hồ, càng không giống kiểu anh tuấn, lẫm liệt như Tống Thanh Dực, nó đẹp theo kiểu từ cốt cách, hoang dại mà mãnh liệt, ánh mắt đó trong sáng không chút tạp niệm, cái mũi cao nhìn vào chỉ thấy đầu chót mũi tự dưng lại khiến toàn thể khuôn diện gọn gẽ, chiếc cằm chẻ đôi chia hai bên gò má cặp xương hàm đầy đặn, chính là kiểu này, kiểu đẹp mà Đoan Mẫn rất thích.
Chớp mắt vài cái, nàng có chút hơi ngượng ngùng nhưng thái độ vẫn cao ngạo, lãnh cảm, hờ hững nói:
- Còn có thể làm sao? Ta đúng là xui xẻo mới gặp phải ngươi.
Tránh ra!
Lấy tay đẩy người Tạ Vô Phong sang một bên rồi bỏ đi một mạch, Lệ Ân Đình nhìn theo hồi lâu thì nói:
- Nam nhi gì đâu mà hẹp hòi, có vậy cũng day dưa cho được.
Đẹp thì có đẹp mà tính toán quá luôn.
Tạ Vô Phong mỉm cười, vô thức nghĩ: "Nam nhi? Phải rồi, hơn nữa còn là..
còn là một..
tiểu mỹ nam".
* * *
Tia nắng luồng qua khung cửa hình bán nguyệt, trốn mặt trời đi chơi nên tấp hẳn vào mặt thằng nhóc nằm trên chiếc giường gần cửa sổ.
Nó hé hé một bên mắt trái rồi chầm chậm mở mở bên mắt phải, thấy chói quá liền nhắm híp lại, lần nữa mở ra, lần này thì tốt rồi, cảm nhận được chút sinh khí xung quanh, nó mỉm cười như thầm cảm ơn lão thiên gia.
Một lát sau, nghe có tiếng người bước vào, nó ngả đầu về hướng cửa sổ, giả vờ ngủ.
Mà nghĩ cũng hay, nó nhắm tịt mắt lại, một kẽ hở cũng không thấy, chỉ là xui cho nó đụng phải người đã gặp không biết bao nhiêu đứa trẻ vì không muốn uống thuốc mà dùng chiêu này, chỉ là bản lĩnh những đứa đó cao tay hơn chút, đôi ba lần đầu cũng thành công lừa được nàng.
Chiêu Tâm Đan tay cầm chén thuốc, nhẹ nhàng bước từng bước nhỏ tới gần bên chiếc giường của nó, nói với giọng điệu như buồn bã lắm:
- Đã lâu thế rồi mà còn chưa khỏi, nếu tình hình này kéo dài, ta dù không muốn lắm cũng phải buộc lòng đem ngươi đi hỏa thiêu thôi..
"Hỏa thiêu?" Nghe tới đây thì nó lập tức bật dậy, miệng lắp bắp:
- Ta..
ta khỏi rồi, khỏi..
rồi!
Chiêu Tâm Đan lúc này phải nói là hoan hỉ lắm nhưng lại làm mặt nghiêm, nói:
- Cái thằng nhóc chết tiệt này, ngươi đã khỏi lại còn giả vờ giả vịt, có tin ta đem ngươi đi hỏa thiêu thật không hả?
Thằng nhóc trợn mắt, bĩu môi nhìn Chiêu Tâm Đan rồi thái độ như kiểu bất cần, hỏi:
- Là ngươi cứu ta hả?
Chiêu Tâm Đan "cốc" một cái đau điếng vào trán nó, nói:
- Ngươi hả? Gọi là tỷ tỷ, thật là vô tâm, vô phế..
Nói rồi, nàng bỏ ra ngoài, thằng nhóc coi vậy mà ngoan, tay với lấy chén thuốc, miệng lí nhí:
- Cảm ơn..
tỷ tỷ..
Tay rót chén trà đưa cho một vị nương tử tuổi trung niên, Chiêu Tâm Đan đưa mắt nhìn quanh rồi nhỏ giọng, hỏi:
- Đại thẩm, chỗ này heo hút, chỉ có một mình thẩm ở đây, không thấy sợ sao?
Vị nương tử đó cười buồn, nói:
- Từ lúc ta theo phu quân tới đây nó đã như thế rồi.
Dần dà cũng quen, mọi thứ không đến nỗi nào.
Mấy ngày sau, nàng cùng thằng nhóc rời khỏi, không quên để lại cho đại thẩm đó chút bạc xem như đền đáp.
Vốn muốn đến Ôn Châu nhưng vì đường hơi xa mà lại có thêm đứa trẻ cần dưỡng bệnh nên nàng thuê hẳn một cái xe ngựa rồi tự mình làm phu xe.
Thằng nhóc ngủ một hồi thì thức giấc, ngó qua cửa sổ thấy bản thân đang trở về cái nơi mà nó đã từng từ đó bán mạng chạy tới đây thì hoảng loạn thật sự, liền vén rèm nắm áo nàng, nói lắp:
- Gì vậy? Sao..
sao tỷ lại đưa ta trở về Ôn Châu?
Chiêu Tâm Đan lập tức dừng xe ngựa lại, tuy bình thường nó hay càn quấy lại bướng bỉnh, còn khó bảo nhưng suy cho cùng cũng là một đứa trẻ, tính cách chân thật nhất bị ảnh hưởng bởi mọi thứ xung quanh cũng là điều dễ hiểu.
Bao ngày qua tiếp xúc, nàng phát hiện nó ngoại trừ tính cách hay cao ngạo hay khiến nàng tức ói máu ra, còn lại tất thảy đều khá tốt.
Trông qua sự hoảng loạn khi nãy, Chiêu Tâm Đan biết nó đã sợ thật sự nên vội vàng dừng xe, vào trong trấn an.
Khi tình trạng đã ổn hơn, nàng mới nhẹ giọng nói:
- Đệ đừng sợ! Tỷ là đại phu, tỷ rất giỏi y thuật, bệnh của đệ không phải cũng là do tỷ chữa mà khỏi sao? Bây giờ, chúng ta sẽ đến Ôn Châu cứu người, họ cũng bị bệnh giống như đệ, nếu tỷ còn không đến cứu có thể họ sẽ chết đó.
Đệ ngoan, chúng ta đến đó cứu họ, được không?
Thằng nhóc rụt rè đưa đôi mắt rơm rớm nước ngước nhìn nàng, khoé miệng từ từ mở, nói:
- Chỗ đó..
có rất nhiều..
rất nhiều, rất nhiều người đã chết.
Đệ không muốn, không muốn quay lại đó.
Không muốn..
Chiêu Tâm Đan càng nghe càng nóng lòng, theo tình hình mà nó nói thì có lẽ dịch bệnh ở Ôn Châu đã lan nhanh tới mức không thể kiểm soát.
Nàng nghĩ bụng: "Quan lại địa phương không đá động tới thì đã đành, đến cả Nam Bình Vương cũng không quan tâm gì sao? Thật không hiểu nổi!".
Rồi lại nhìn xuống thằng nhóc thở dài, nghĩ một lát rồi dỗ dành:
- Chỗ kia có một ngôi chùa bỏ hoang, chúng ta vào đó nghỉ qua đêm rồi tính tiếp, được không?
Lần này thì nó gật đầu đồng ý, Chiêu Tâm Đan mừng thầm trong bụng, tính cách quái gỡ khi vầy khi khác này nếu nói nó là con của sơn tặc chắc hẳn nàng cũng tin.
Tối đó, nó một mình ngồi buồn bên đống lửa, tự nhiên lại bắt chuyện trước, hỏi nàng:
- Sao tỷ không hỏi ta là ai, tên gì, ở đâu?
Chiêu Tâm Đan mỉm cười, đi lại ngồi cạnh bên nó, nói:
- Vì tỷ là đại phu.
Tỷ cứu người, không quan tâm tới việc họ là ai, họ đến từ đâu, họ giàu hay nghèo, họ quyền quý hay bần nông.
Đây là chức trách cũng là tâm đức cần có của một đại phu.
Nó đưa mắt nhìn nàng rồi tự dưng chu miệng thổi phồng hai má, đoạn bỏ đi lại chỗ ngủ, khe khẽ tiếng:
- Ngủ thôi, mai còn lên đường nữa.
Chiêu Tâm Đan đỏ mặt, ánh lửa bập bùng soi rõ con ngươi đen láy, lấp lánh giọt nước đọng hai bên khoé mắt, nàng là cảm động, cảm động thực sự trước cái dũng khí của một đứa trẻ còn quá nhỏ.
Tối đó, nàng ôm nó ngủ ngon lành, một nụ cười được vẽ trên khuôn mặt hai người, trông hạnh phúc và yên bình lắm.
Sáng hôm sau, Chiêu Tâm Đan thức giấc trong tâm trạng hết sức vui vẻ, có một điều lạ là không thấy thằng nhóc đâu.
Ban đầu, nàng không lo lắng lắm, còn khá bình tĩnh, vì thằng nhóc vốn hiếu động, nghịch ngợm, lỡ nó chạy ra ngoài phá phách thì sao.
Được hồi lâu không thấy nó về, nàng liền bắt đầu bất an, lòng hơi có chút hoảng loạn, mắt đã đỏ đi lúc nào không hay.
Sau một hồi nghĩ ngợi, nàng đã cố thử tìm kiếm xung quanh, không thấy nó đâu cũng không có dấu tích giằng co hay xô xát, điều đó khiến nàng yên tâm phần nào.
Đoạn, nàng quyết định nhanh chóng đến Ôn Châu xem thử nó có về đó hay không, dẫu sao cũng là một đứa trẻ, không thể đi nhanh hơn nàng được.
Ôn Châu.
Khoảng hơn hai tháng trước, dấu hiệu của dịch bệnh không quá rõ ràng, nhiều người còn cho rằng đó chỉ là chứng ngộ độc bình thường, không ngờ trong vòng ba ngày sau đó, chuyển biến của tình trạng này ngày càng nặng hơn, giờ đây đã chính thức trở thành đại dịch đã từng xuất hiện hai mươi năm trước.
Bá tính nơi đây, những người đã sống được từ ba mươi năm trở lên đều cầu xin có phép màu lần nữa, một người có thể đem lại cho họ ánh sáng của hy vọng giống như hai mươi năm trước đây.
Nhưng tất thảy mong ước đều vô vọng, họ bị quan lại nơi đây cầm chân trong một trấn nhỏ, người muốn vào không được, người muốn ra lại càng khó khăn hơn.
Nam Bình Vương Nghinh Thành Mãn là vị vương gia quản hạch cao nhất của Ôn Châu, đúng lý ông sẽ là người có quyền can dự chuyện này, người dân cũng không đến nỗi lâm vào tình cảnh màn trời chiếu đất.
Chỉ là không rõ vì nguyên cớ gì mà từ giữa tháng đầu của dịch bệnh, nhi tử độc nhất nhà Nam Bình Vương, vương thái tử mới mười tuổi đầu đã mất tích trong phạm vi vùng dịch, tới nay vẫn chưa rõ tung tích.
Nam Bình Vương yêu thương đích tử này vô cùng, vương thái tử thông minh, hiểu chuyện, lại rất đáng yêu, tuy tính tình có hơi cao ngạo nhưng điểm này lại cực kì giống ông nên càng được yêu thương.
Nghinh Thành Mãn từng đưa ra yêu cầu với những người trong trấn, nếu còn không giao ra vương thái tử, ông tuyệt đối sẽ không can thiệp, mặc cho họ tự sinh tự diệt.
Chỉ là người có để giao thì không nói, đằng này vương thái tử đó thực sự không hề có mặt trong trấn, giả dụ có chết rồi cũng sẽ nằm trong đống xác chỗ đầu thành, nhiều người vì muốn được sống mà như điên như dại mặc kệ mọi thứ lao vào đó moi móc từng người từng người, hòng mong tìm thấy chút hy vọng mong manh.
Đã hai tháng từ lúc dịch chính thức bùng phát, không một ai dám bước vào nơi đó, ban ngày bọn họ chui vào nhà tránh nắng, ban đêm lại ra đường tránh muỗi.
Gọi là tránh muỗi cho sang chứ thực ra là sợ nếu ở trong nhà lỡ họ chết thì lại chẳng có ai trông thấy.
Trấn Bình An này đã từng sầm uất thế nào, được xem là một trấn giàu có và xinh đẹp nhất của Ôn Châu, vậy mà giờ đây không có gì ngoài những tiếng khóc than, gào thét, oán hận.
Nam Bình Vương phủ.
Nô tì Nhược Mai hành lễ, giọng run run:
- Vương gia, vương phi người..
người cả ngày không nói chuyện, không ăn uống gì rồi.
Ngài mau khuyên người đi, bằng không..
bằng không..
Nghinh Thành Mãn khoát tay ra hiệu bảo Nhược Mai rời khỏi, một mình ông bước vào tư phòng của Bạch Ý Nương.
Nàng là nữ tử bình thường, thân phận tầm thường, không kiêu sa, diễm lệ, nhưng ngày đó lần đầu ông tới đây, nàng là người cùng ông vượt qua nhiều khó khăn, trải qua nhiều kỉ niệm nên năm tháng sau này đã càng trân trọng nhau hơn.
Lấy tay cầm chén tổ yến lại cạnh giường Bạch Ý Nương, Nghinh Thành Mãn ôn nhu khuyên bảo:
- Ý Nương, nàng ăn chút gì đi.
Nàng cứ như thế bản vương thật rất đau lòng.
Bạch Ý Nương đưa ánh mắt vô hồn nhìn Nghinh Thành Mãn, khuôn mặt nàng nhợt nhạt, tái xanh, rõ ràng là biểu hiện của một thời gian bỏ bê săn sóc nên trông thật yếu ớt.
Khoé môi nhếch lệch một bên, giọng điệu vô tình thốt ra từ đôi môi trắng bệt:
- Lòng của vương gia đau có bằng lòng của thiếp đau không? Ngạn nhi của thiếp, thằng bé..
thằng bé chỉ mới có mười tuổi thôi, chỉ mới mười tuổi thôi.
Tất cả là tại ngài, là tại ngài.
Ngài trả con lại cho thiếp, trả Ngạn nhi lại cho thiếp..
Nghinh Thành Mãn xót xa, trầm giọng nói:
- Ý Nương, ta xin lỗi nàng.
Ngạn nhi nó là cốt nhục của ta, ta cũng đau đớn như nàng, nhưng xin nàng đừng hành hạ bản thân như thế nữa.
Ta thật sự rất xót xa!
Bạch Ý Nương không nói không rằng, liền đó kéo chăn nằm xuống, hai dòng lệ chảy dài xuống gối, đôi mắt nàng mờ dần, không còn chút sắc tố.
Nghinh Thành Mãn đặt chén tổ yến vào lại khay rồi lặng lẽ đi ra khỏi phòng, triệu tập thị vệ lần nữa đem theo người tìm kiếm.
* * *
Chiêu Tâm Đan lần đầu rời khỏi Dược Tâm Đường, mọi thứ vừa lạ vừa mới mẻ, thú vị có, bất ngờ có, bất mãn cũng có.
Đang suy nghĩ tự dưng có một toáng người từ đâu xuất hiện, chặn ngay trước đầu ngựa của nàng.
Trông qua diện mạo và trang phục, bọn chúng chắc hẳn là sơn tặc Mao Lâm Sơn trên núi Trường Lâm.
Nghe danh đã lâu rằng đám sơn tặc này rất ác độc, không việc xấu xa nào không làm, kể cả cưỡng bức lẫn giết người, già trẻ lớn bé đều không tha.
Lòng nàng lúc này chợt thoáng qua suy nghĩ: "Mặt mình xấu xí như vậy, có khi bọn chúng sợ rồi không thèm làm gì không chừng".
Nghĩ vậy nàng liền tháo mạng che mặt xuống, để lộ một vết bớt lớn bên má phải, lòng thầm vui thay vì xấu hổ.
Đám sơn tặc trông thấy thì cười lớn, tên cầm đầu nói:
- Đã xấu xí như thế lại còn dám ra đường.
Để tránh việc ngươi sẽ dọa những người khác, bọn ta sẽ tiễn người về chầu Diêm vương, ngươi xấu như vậy chỉ hợp với địa ngục thôi.
Hahaha!
Đúng vậy, nàng xấu xí như thế đúng là chỉ hợp với địa ngục thôi, lúc này Chiêu Tâm Đan buồn hơn là vui, mới vừa nãy nàng còn tự thưởng bản thân nhanh trí, giờ lại cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Bỗng có tiếng người từ phía sau bọn sơn tặc vọng tới:
- Đúng là xấu xí chỉ hợp với địa ngục thôi.
Trong sát na, mặt của từng tên bị người vừa tới kia vẽ cho nhiều vạch màu đen, thứ gì đó vừa hôi vừa thối.
Chiêu Tâm Đan là đại phu mà, nhìn qua thì biết đó là phân heo, mà người kia cũng cao tay lắm, là gián tiếp thông qua một cái túi da dày mà trét, xong rồi bỏ, còn nằm thù lù một đống chỗ chân bọn sơn tặc.
Chiêu Tâm Đan hoan hỉ một hồi, nhìn người vừa tới mà có chút ngượng ngùng.
Dù chàng không phải kiểu người nàng thích, trông có chút hoang dại, bất cần, có vẻ không hay chiều chuộng, kiểu rất sẵn lòng bỏ rơi người khác nhưng lại có nét gì đó rất thu hút.
Lấy tay tém hờ tóc mái sang một bên, Tạ Vô Phong cười mỉa mai, nói:
- Đám sơn tặc các ngươi việc cần thì không làm, lại ở đây ăn hiếp một y nữ, có đáng mặt nam nhi không hả? Còn không mau đi, có tin ta..
Tạ Vô Phong chưa kịp nói hết câu thì bọn sơn tặc kia đã cuống cuồng chạy mất dép, chàng nhoẻn miệng cười, nụ cười đem theo chút ấm áp vô tình chạm đến cõi lòng băng giá của Chiêu Tâm Đan, đặc biệt là cái đồng tiền sâu hoắm sau tràng cười dài của người đó, điểm đặc biệt mà chỉ khi cười nhiều mới thấy, tim nàng rung động thật rồi, một chút cũng không giả dối, tất thảy hiện rõ lên khuôn mặt.
Chu Linh từ xa bước tới, nói:
- Tạ đại hiệp, làm ơn tập trung vào chuyện chính đi.
Chúng ta tới Ôn Châu để tìm người, không phải đi hành hiệp trượng nghĩa.
Chiêu Tâm Đan tay kéo mạng che mặt lên, mắt ngước nhìn Chu Linh với ánh nhìn ngưỡng mộ, nàng ta thật xinh đẹp, đường nét khuôn mặt rõ rệt như vẽ, hoàn hảo vô cùng.
Lệ Ân Đình khó chịu đẩy Chu Linh sang một bên, ân cần hỏi:
- Cô nương không sao chứ? Mặc kệ cô ta, đồ không có lương tâm.
Lại thêm một mỹ nhân nữa vừa tới, người này khác hẳn người kia, dễ thương và tinh quái, có chút hoang dại giống nam nhân lúc nãy.
Chiêu Tâm Đan mỉm cười, nói:
- Tiểu nữ không sao.
Đa tạ các vị đã ra tay cứu giúp.
Nếu sau này có cơ hội, tiểu nữ nhất định sẽ báo đáp ân tình.
Tạ Vô Phong nhướng nhướng mày, hỏi:
- Cô nương muốn đi Ôn Châu sao?
Chiêu Tâm Đan có chút giật mình, sực nhớ lại khi nãy lúc nói chuyện với đám sơn tặc, người này còn biết nàng là y nữ, bèn hỏi:
- Ân công sao lại biết tiểu nữ muốn đi Ôn Châu? Và..
Tạ Vô Phong miệng ngặm cọng cỏ xanh, khóe môi giật vài cái, cười nói:
- Có gì khó đâu chứ? Một cô nương trẻ tuổi như cô, sắc diện thì hồng hào, khỏe mạnh mà trên người lại toàn mùi thuốc, không là đại phu thì chẳng lẽ mắc bệnh hiểm nghèo gì mà suốt ngày phải ngâm mình trong đống thảo dược sao?
Chu Linh và Lệ Ân Đình đồng loạt nhìn về phía Chiêu Tâm Đan, Tạ Vô Phong nói tiếp:
- Ôn Châu chỉ có một hướng đi duy nhất này, nơi đó đang có đại dịch, người bình thường muốn tránh còn không kịp.
Nếu cô không phải đại phu thì còn có thể là gì?
Chiêu Tâm Đan cười ngượng nghịu, lòng có chút ngưỡng mộ, lần nữa tất thảy sùng bái hiện hết lên mặt, mắt đối mắt lại đem chút ngượng ngùng chặn ngay miệng, một lời cũng không nói ra được.
Lệ Ân Đình lên tiếng:
- Chúng tôi cũng đang đến đó, hay là đi chung đi, biết đâu đám sơn tặc lúc nãy quay lại, một mình cô thì phải làm thế nào?
Chiêu Tâm Đan còn chưa kịp nói gì thì Chu Linh đã lên tiếng:
- Đừng dong dài nữa, đi thôi!
Trấn Bình An.
Hàng rào chắn ngang đường vào trấn Bình An cao hơn hai thước, xung quanh là gai nhọn làm bằng sắt, hệt bộ da của nhím.
Bên trong có rất nhiều gian hàng, nhưng đều đã bỏ trống, nơi đây quả nhiên là thị trấn sầm uất nhất của Ôn Châu.
Tử Xung Lân Thanh thở dài một tiếng rồi đi về phía Tống Thanh Dực, nói:
- Thiếu tướng quân, thuộc hạ thấy ngài vẫn nên đến phủ Nam Bình Vương một chuyến.
Tống Thanh Dực vẫn giữ khuôn diện tĩnh sắc, lạnh lùng hỏi:
- Tình hình thế nào?
Tử Xung Lân Thanh quá hiểu tính cách của Tống Thanh Dực, đem cảm xúc bản thân trông thấy khi nãy thể hiện với giọng đau xót:
- Thiếu tướng quân, xem ra lời đồn chúng ta nghe thấy trên đường không phải là vô căn cứ.
Nơi đây, xác chất thành đống, người dân bị cô lập hoàn toàn với bên ngoài.
Cứ cho là không chết vì bệnh dịch cũng sẽ chết vì đói.
Tống Thanh Dực im lặng, một biểu hiện cũng không ra mặt.
Không lâu sau thì lên tiếng:
- Ra lệnh tháo bỏ hàng rào, chúng ta sẽ vào trong.
Tử Xung Lân Thanh lập tức ngăn cản:
- Thiếu tướng quân, vậy phía Nam Bình Vương..
Tống Thanh Dực đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Tử Xung Lân Thanh, y lập tức quay người đi về phía binh lính, ra lệnh dỡ bỏ hàng rào.
Đám binh lính còn chưa kịp làm gì đã bị một dàn người vây quanh, sau lưng Tống Thanh Dực tiếng một người vang lên:
- Phiêu Kỵ tướng quân cũng thật là oai phong..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...