Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào
Nặc Kỳ Anh cảm thấy mình nằm không mà cũng trúng đạn, cô cảm thấy rất oan ức.
Lúc Nặc Kỳ Anh thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi công ty thì tiểu tổ trưởng Dương Thanh tốt bụng tới nói cho cô biết rằng: "Kỳ Anh, tôi nghe nói bà chủ mới nhậm chức của công ty chúng ta tên là Tô Hoài Lan! Có phải là cô bạn thân của cô không?" Trước khi chia tay tiểu tổ trưởng Dương Thanh ghé vào tai Nặc Kỳ Anh mà kế cho cô nghe.
Nặc Kỳ Anh có chút giật mình nhưng rồi cũng cười: "Có phải hay không thì giờ cũng chẳng còn liên quan tới tôi nữa rồi."
"Vậy cô tự giải quyết cho tốt nhé! Đừng nhụt chí!" Tiếu tổ trưởng Dương Thanh nhếch miệng cười một tiếng rồi cổ vũ Nặc Kỳ Anh.
Cô gật đầu rồi cũng cười.
Đây mới là lúc cô thảm hại nhất.
Thật vất vả mới tìm được một công việc thực tập có lương, không ngờ rãng lại kết thúc nhanh như thế.
Nặc Kỳ Anh quay đầu nhìn công ty thì đột nhiên lại có chút không nỡ.
Đây là nơi đầu tiên cô phấn đấu kế từ lúc chính thức bước vào xã hội.
Cùng lúc đó.
Phó Quân Tiêu đang hạ trại trong một khu rừng sâu thắm, anh chẳng thèm để ý tới việc trên người mình có vết thương mà cứ đánh nhau với kẻ địch.
Quản gia Lưu gửi tin nhắn tới nói rằng: 'Mợ cả Tô Hoài Lan thích tất cả những thứ đắt giá, ví dụ như đồ trang điểm cao cấp, châu báu trang sức, quần áo hàng hiệu, túi xách, giày cao gót! Phó Quân Tiêu đọc hết tin nhắn mà Quản gia Lưu gửi tới thì không khỏi nhíu mày.
Chẳng lẽ anh nhìn sai rồi ư? Thôi vậy, nhìn sai thì nhìn sai đi.
Hơn nữa hai người đã tiếp xúc da thịt, đây cũng là người đầu tiên khiến cho anh có cảm giác, anh còn có thể trách ai được chứ? Cùng lắm thì chờ tới khi anh ra quân sẽ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn Tô Hoài Lan chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là được rồi.
"
Cậu Tư, tiếp theo Kên Kên sẽ chọn cách gì để buôn lậu đây?" Hàn Mậu Tinh hỏi, đề tài này đã thành công lôi suy nghĩ của Phó Quân Tiêu lại.
Phó Quân Tiêu cất điện thoại rồi chỉ vào một con sông trên bản đồ: "Chắc chắn Kền Kền sẽ lựa chọn con sông này để vận chuyển.
Nhưng có lẽ anh ta sẽ chọn con đường bộ này làm yểm hộ." Phán đoán của Phó Quân Tiêu chưa từng sai lần nào.
Nhưng anh lại sai trên người một cô gái.
Vốn Phó Quân Tiêu còn muốn đợi làm xong nhiệm vụ lần này sẽ mua một món quà khá là đặc biệt để tặng cho cô ấy thế nên mới hỏi Quản gia Lưu rằng Tô Hoài Lan thích gì.
Nếu như Tô Hoài Lan đã thích những thứ đồ đắt tiền tầm thường kia thì Phó Quân Tiêu cảm thấy mình nên đưa cho Tô Hoài Lan một tấm thẻ ngân hàng không hạn mức thì hơn.
Đúng là như thế, sau khi Quản gia Lưu nhận được mệnh lệnh của Phó Quân Tiêu thì ông ấy đã giúp Tô Hoài Lan làm một tấm thẻ ngân hàng.
Lúc Tô Hoài Lan thấy được tấm thẻ đó thì cô ta vui tới nỗi hét lên mấy lần.
Thậm chí cô ta còn lôi kéo Quản gia Lưu tới rồi ôm, chẳng có chút thận trọng nào của con gái.
Quản gia Lưu bị hành động Tô Hoài Lan khiến cho ông ấy cảm thấy vô cùng lúng túng, ông ấy không khỏi khịt mũi coi thường, cũng sinh ra cảm giác ghét Tô Hoài Lan.
Cô gái hám tiền như thế này không xứng với cậu cả nhà ông! Bởi vì có rất nhiều tiền lại ăn chơi phóng khoáng nên rất nhanh sau đó Tô Hoài Lan đã nổi tiếng trong giới thượng lưu của thành phố Cung Huy, còn quen được khá nhiều cậu ấm cô chiêu.
Vừa có quan hệ vừa có tiên nên Tô Hoài Lan làm gì cũng rất thuận lợi, điều này khiến cho cô ta rất hài lòng.
Nhưng Tô Hoài Lan vẫn luôn rất lo lắng, bởi vì sự tồn tại của Nặc Kỳ Anh uy hiếp tới vinh hoa phú quý của cô ta.
Sau khi Nặc Kỳ Anh bị công ty sa thải thì cô đã chán nản mất mấy ngày, sau đó cô mới bắt đầu vực dậy tinh thần mà đi tìm việc.
Nhưng ai ngờ đâu tên của Nặc Kỳ Anh tựa như ôn dịch vậy.
Những công ty kia vừa nghe thấy tên của cô là đã nói không nhận.
Nặc Kỳ Anh đã không tìm được việc rồi thì chớ, ngay cả chủ nhà cũng lấy việc tăng tiền thuê ra ép buộc cô phải trả trọ.
Thế nhưng Nặc Kỳ Anh làm gì có dư tiền để trả thêm tiền thuê nhà chứ, thậm chí bây giờ ăn uống cũng là cả một vấn đề.
Cô rơi vào đường cùng nên đành phải trả phòng, sau đó quyết định đi sang chỗ bạn trai Hà Tuân Định mà nương tựa.
Thành Phố Cung Huy có trung tâm thành phố, cũng có huyện.
Trường đại học của Hàn Mậu Quân năm ngay trong huyện, cô ngồi xe buýt từ trung thành phố qua đó phải chuyển hai ba chặng, tốt tận hai tiếng rưỡi mới có thể đến chỗ đó.
Đợi tới lúc Nặc Kỳ Anh xách rương hành lý xuống xe buýt, đứng gần cửa trường đại học Cung Huy thì trời đã đen luôn rồi.
Ký túc xá nam mười giờ đóng cửa, trước đó Nặc Kỳ Anh cũng không gọi điện thoại cho Hà Tuân Định mà trực tiếp đi qua tìm.
Cô biết ký túc xá của Hà Tuân Định nằm chỗ nào.
Trước kia cuối tuần rảnh rồi cô sẽ chạy tới đây giặt quần áo giúp anh, đến mức cô quản lý ký túc xá cũng biết cô nữa.
Mà ba bạn cùng phòng của Hà Tuân Định đều biết Nặc Kỳ Anh, đồng thời cũng đối xử với cô rất thân thiện, xem cô thành em gái của mình.
Lúc Nặc Kỳ Anh kéo hành lý đứng trước cửa phòng của Hà Tuân Định thì ba người họ không chơi trò chơi nữa mà đi ra cửa chào đón cô tới.
Bởi vì mỗi lần Nặc Kỳ Anh tới đây không những giặt quần áo cho Hà Tuân Định mà anh ta cũng yêu câu giặt luôn đồ cho ba người bạn cùng phòng nữa.
Hơn nữa trước khi đi sẽ quét dọn sạch sẽ.
Cho nên bọn họ rất thích cô.
Chương Hoàng Minh với làn da đen nhánh hỏi thăm Nặc Kỳ Anh rất ân cần: "Kỳ Anh, hôm nay không phải cuối tuần sao cô đã tới đây rôi? Còn mang theo một va li to như thế chứ” Phương Thần Hạo chuyển cái ghế tới để cho Nặc Kỳ Anh ngồi xuống nghỉ ngơi.
Còn Mã Anh Vũ đeo một cái kính gọng đen, trong rất có vẻ hào hoa phong nhã thì rót cho Nặc Kỳ Anh một ly nước: "Kỳ Anh, uống miếng nước đi" "Cảm ơn." Nặc Kỳ Anh cầm lấy ly nước rồi mỉm cười ngồi xuống.
Cô nhìn một vòng vẫn không thấy Hà Tuân Định đâu thì hỏi: "Sao không thấy Tuân Định đâu cả?" Cô vừa nhắc tới Hà Tuân Định thì ba người này liếc nhau một cái, họ im lặng một chút rồi Chương Hoàng Minh mới trả lời rằng: "Cậu ta đi tự học buổi tối rồi."
"Đúng thế..." Phương Thân Hạo có chút ấp úng mà nói tiếp.
Mã Anh Vũ lại nhíu mày không lên tiếng.
Nặc Kỳ Anh cảm thấy ba người bọn họ có cái gì đó rất kỳ lạ, giống như đang giấu diếm cô chuyện gì.
Thế là Nặc Kỳ Anh lấy điện thoại ra từ trong túi rồi chuẩn bị gọi cho Hà Tuân Định nhưng đột nhiên Mã Anh Vũ lại nhào tới cướp điện thoại của cô đi.
"Không cần gọi điện thoại đâu, tôi dẫn cô đi tìm Hà Tuân Định!" Đột nhiên Mã Anh Vũ nói với vẻ lạnh lùng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...