Ngay khi Nhiên Mộc Miên vừa lướt qua vai Lang Khiếu Nhật, Lang Khiếu Nhật bỗng lên tiếng: “Tôi ngửi thấy mùi máu.
”
“Máu ư?” Trái tim Bùi Cúc Hoa khẽ run, không khỏi nhíu mày, vươn tay ra khẽ vỗ lên đỉnh đầu Lang Khiếu Nhật, trách mảng: “Cậu đã làm tổn thương con bé hết lần này đến lần khác, vừa rồi cậu vẫn muốn tổn thương nó nữa đúng không? Tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là cậu biết điều lại cho tôi! Nếu không…”
“Tôi biết rồi” Lang Khiếu Nhật vô cảm cắt ngang lời của Bùi Cúc Hoa, thản nhiên quay người đi về phía trước.
Bùi Cúc Hoa đi theo sau, lại bắt đầu giảng đạo: “Tốt hơn hết là cậu đừng có ý gì với Mộc Miên, nếu để ông Nhiên biết được, đến lúc đó đừng có mong tôi cứu cậu lần nữa”
Bên kia, Nhiên Mộc Miên quay về bên cạnh Nhiên Hoàng Biên, ông ta đã ăn xong món Phật nhảy tường trong hộp giữ nhiệt, đang lấy giấy ăn lau miệng, hỏi: “Có phải cháu bị đau bụng không? Đi vào nhà vệ sinh mà đi lâu như vậy”
“Ông ngoại, trong phòng thí nghiệm của ông có sói phải không ạ?” Nhiên Mộc Miên dứt khoát sán lại gần Nhiên Hoàng Biên, hỏi thẳng.
“Sói gì chứ? Cháu vẫn chưa tỉnh khỏi ảo giác ngày hôm qua à?” Nhiên Hoàng Biên trấn tĩnh hỏi ngược lại cô.
Nhiên Mộc Miên thấy Nhiên Hoàng Biên vẫn cứng miệng không chịu thừa nhận, thế là cô quay người lại, kéo cổ áo trên vai xuống, nói: “Tối hôm qua lúc tắm rửa, cháu phát hiện ra hai vết răng nanh này ở sau vai mình”.
Đọc thêm nhiều truyện ở ( .
N ET )
“Làm gì cớ? Cháu bị hoa mắt à?” Nhiên Hoàng Biên không khỏi trợn tròn mắt.
Nhiên Mộc Miên quay đầu lại nhìn, đột nhiên phát hiện sau vai mình không có gì bất thường.
Nhưng, tối hôm qua lúc cô tắm rửa, rõ ràng là cô đã nhìn thấy mà…
Nhiên Mộc Miên giơ tay lên, khó hiểu xoa xoa sau vai mình.
Chẳng lẽ là mình nhớ nhầm bên?
Nghĩ vậy, cô lại kéo cổ áo bên kia ra, sờ vào sau vai, Vẫn không có gì hết!
Nhiên Mộc Miên không bỏ cuộc, lại nhìn vào gương một lần nữa.
Nhưng sau lưng cô vẫn mịn màng nhẫn thín, không có vết răng nào hết.
“Con nhóc này, cháu thật sự lấy ông ra làm trò đùa đấy hả?” Nhiên Hoàng Biên cười khà khà nói.
Nhiên Mộc Miên cau mày nghĩ ngợi.
“Được rồi! Đừng nghĩ nhiều nữa, chỗ ông ngoại không có con sói nào đâu!” Nhiên Hoàng Biên vừa nói vừa lấy từ trong túi áo khoác trắng mặc trong phòng thí nghiệm ra một tấm danh thiếp, đưa cho Nhiên Mộc Miên: “Đây là danh thiếp của bạn ông, bà ấy là một bác sĩ tâm lý rất giỏi.
Cháu gọi điện cho bà ấy, nói cháu là cháu ngoại của ông Nhiên Hoàng Biên, bà ấy sẽ biết”
“Ông ngoại, trước đó ông đã đánh tiếng trước với người ta rồi hả?” Nhiên Mộc Miên nhận tấm danh thiếp bằng hai tay, tò mò hỏi.
Nhiên Hoàng Biên mỉm cười đầy ẩn ý: “Hôm qua cháu tới tìm ông, sau khi quay về, ông đã đánh tiếng trước cho cháu rồi.
Người bạn đó của cháu có chuyện gì có thể liên lạc với bà ấy bất cứ lúc nào, bà ấy sẽ giúp bạn cháu chữa trị vô điều kiện.
“Hì hì, mẹ cháu thật sự có những điểm rất giống ông ngoại, hôm qua cháu vừa quay về nói muốn ăn món Phật nhảy tường, tối qua mẹ cháu đã bắt đầu chuẩn bị cho cháu luôn rồi”
Nhiên Mộc Miên cười híp mắt nói “Chứ sao, ai bảo cháu là công chúa bảo bối của nhà họ Nhiên chúng ta?” Nhiên Hoàng Biên không khỏi đưa tay lên xoa đầu Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên cầm tấm danh thiếp, cười tít mắt lại, nói: “Cảm ơn ông ngoại ạ”
“Vậy cháu còn không mau quay về sớm đi” Nhiên Hoàng Biên đưa hộp giữ nhiệt cho cô.
Nhiên Mộc Miên cầm hộp cơm giữ nhiệt, mỉm cười gật đầu.
Lúc rời khỏi phòng thí nghiệm, Nhiên Mộc Miên luôn cảm thấy sau lưng mình có một cặp mắt đang nhìn chằm chẳm vào cô.
Khi quay đầu lại, cô vô tình nhìn thấy Lang Khiếu Nhật đang đứng trước một cánh cửa hợp kim, ánh mắt hai người chạm nhau Mặt anh ta vẫn không có chút biểu cảm nào, hai con mắt sâu thẳm, hai tay đút túi quần, đi chân trần.
Nhiên Mộc Miên nhìn thấy anh ta, mỉm cười và vẫy tay một cách thân thiện: “Bye bye”
Sau đó, cô quay người đi về phía lối ra.
Lang Khiếu Nhật vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Nhiên Mộc Miên không rời mắt.
Lúc anh ta nhìn Nhiên Mộc Miên đến thất thần, sau lưng đột nhiên truyền đến một cơn đau kịch liệt, tiếng roi vang lên “chát” một tiếng, anh ta đau đến mức khuyu một chân xuống đất “Lang Khiếu Nhật, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn dám làm Mộc Miên bị thương nữa, tôi sẽ giết cậu đấy!” Nhiên Hoàng Biên đã xuất hiện sau lưng anh ta từ lúc nào không rõ, trong tay cầm một chiếc roi sắt, trách mảng.
Lang Khiếu Nhật không khỏi cau mày, thậm chí anh ta không thèm nhìn ông ta lấy một cái đã quay người vào phòng.
Trên lưng anh ta có một vết máu do chiếc roi sắt để lại, bởi vì dính chặt với quần áo mà để lại một vết hãn vô cùng sâu.
Cánh cửa hợp kim tự động đóng lại.
Nhiên Hoàng Biên thở hổn hển vì tức giận, thu chiếc roi lại rồi quay người rời đi.
Sau khi Nhiên Mộc Miên ra khỏi cổng lớn của phòng thí nghiệm, cô đi đến khu rừng nhân tạo được trồng rất ngay ngắn, có trật tự.
Khu rừng này được trồng để che giấu sự †ồn tại của phòng thí nghiệm, vì thế, người đi vào bên trong sẽ không có cảm giác u ám mà chỉ thấy những hàng cây cao lớn chọc trời được trồng thẳng hàng chỉnh tê trông giống như một đội quân đang dàn trận.
Chỉ đáng tiếc vì hôm nay trời không đẹp, Nhiên Mộc Miên vừa bước ra khỏi khu rừng thì trời đột nhiên đổ một cơn mưa to mà không báo trước.
Lúc cô đang giơ chiếc túi xách lên để che mưa thì bất ngờ phát hiện ra cơn mưa lớn không hề rơi xuống người mình.
Nhiên Mộc Miên kinh ngạc bỏ túi xách xuống, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một tán ô đen tuyền đang che trên đầu mình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...