Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào
Bữa tối có cô với Đồng Kỳ Anh và thím Lưu ăn cơm, còn Phó Quân Tiêu thì không có ở nhà.
Khi đồ ăn đã được dọn lên bàn thì Đồng Kỳ Anh thấy tóc của Mộc Miên vẫn còn ướt nên bảo cô lên lầu để sấy tóc.
Khi Nhiên Mộc Miên bước lên lầu thì nói: “Mẹ ơi, ngày mai mẹ làm phật nhảy qua tường cho con ăn nha”
“Bữa này còn chưa ăn mà đã tính đến chuyện ngày mai ăn gì rồi” Đồng Kỳ Anh nhìn con gái và yêu chiều cười nói.
Nhiên Mộc Miên tỉnh nghịch lè lưỡi với Đồng Kỳ Anh rồi chạy nhanh lên lầu Mặt khác, khi Minh Tư Thành trở về biệt thự của anh thì Bùi Hạ Sênh, người đang sống trong biệt thự của anh đã nấu xong bữa tối Lần trước cô ta đến Bắc Bình giúp anh làm việc, không những làm mọi chuyện rối tung lên mà cô ta còn khiến an phải bồi thường tiền cho một chiếc taxi.
Sau đó, Bùi Hạ Sênh đã một mình chạy về đây.
Minh Tư Thành cũng không nói gì nhiều nữa.
Lúc đang ăn cơm, Bùi Hạ Sênh nhìn thấy Minh Tư Thành cứ dán mắt vào điện thoại di động thì không khỏi phàn nàn: “Bố mẹ anh không dạy anh là khi ăn cơm không được xem điện thoại di động sao?”
*.* Minh Tư Thành ngước mắt lên liếc nhìn Bùi Hạ Sênh, anh cũng lười để ý đến cô †a nên tiếp tục dán mắt vào màn hình điện thoại di động.
Không phải Nhiên Mộc Miên nói rằng sẽ gửi cho anh một tin nhắn để báo rằng cô đã an toàn sao?
Tại sao cô nhóc Nhiên Mộc Miên đó vẫn chưa gửi nhỉ?
Rốt cuộc là cô đang làm cái quái gì vậy chứ?
“Này, anh đang đợi người yêu gửi tin nhắn cho anh à?” Bùi Hạ Sênh vừa gắp thức ăn vừa hỏi.
Minh Tư Thành không thèm hé răng, ngược lại anh đặt điện thoại xuống và bắt đầu cầm bát đũa lên và chuẩn bị ăn.
Bùi Hạ Sênh lại thao thao bất tuyệt: “Tôi nói cho anh biết, cô nhóc Nhiên Mộc Miên từ nhỏ đã vô tâm rồi.
Anh đừng mong chờ cô ta sẽ thích anh nữa”
Sau khi nghe những lời của Bùi Hạ Sênh thì đột nhiên Minh Tư Thành ngước mắt lên và nhìn cô ta chăm chảm bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi bị Minh Tư Thành nhìn chăm chăm đến mức khó chịu thì Bùi Hạ Sênh lại hỏi: “Anh làm gì mà nhìn tôi ghê vậy? Bộ trên mặt tôi có dính cơm sao?”
“Cô và Mộc Miên đã quen nhau từ nhỏ sao?” Minh Tư Thành ngạc nhiên hỏi lại.
Sau khi Bùi Hạ Sênh nhận ra mình đã bị lộ thì cô ta đành phải thú nhận: “Là tôi biết cô ta nhưng cô ta không biết tôi.
Hơn nữa, mọi người trong tổ chức của chúng tôi đều biết rõ cô ta.
Con gái của Phó Quân Tiêu, ai mà không biết chứ”
“Cho nên, lần trước Mộc Miên bị người ta dùng thuốc mê trong nhà hàng, cô chính là người đầu tiên biết được hả?” Minh Tư Thành nói một cách lạnh nhạt.
Bùi Hạ Sênh nhếch miệng cười: “Nếu không thì sao?”
“.” Minh Tư Thành không nói gì, tiếp tục bình tĩnh ăn cơm.
Bùi Hạ Sênh không thể chịu được bầu.
không khí im lặng nên cô ta không thể không nói tiếp: “Tôi nói cho anh biết, anh có thể thích bất cứ người nào, miễn là đừng thích Nhiên Mộc Miên.
Cô nhóc Nhiên Mộc Miên đã được bố mẹ chiều chuộng từ nhỏ làm cho hư rồi, chỉ toàn là những thói hư tật xấu thôi.
Cô ta…”
“Cô còn muốn ở lại nhà tôi bao lâu nữa vậy?” Lập tức Minh Tư Thành ngất lời Bùi Hạ Sênh.
Bùi Hạ Sênh nhếch miệng cười: “Tôi sống cho đến khi cấp trên giao nhiệm vụ mới thì thôi”
“Vậy thì tôi sẽ để căn nhà này cho cô sống.
Còn tôi sẽ sống với bố mẹ tôi” Minh Tư Thành nói một cách vô thưởng vô phạt.
Bùi Hạ Sênh lập tức ngăn cản: “Này, đừng đi.
Thật vất vả mới trở về, chẳng qua là chỉ có thêm một người trong ngôi nhà này nữa thôi mà “Cô nam quả nữ sống chung với nhau, cô thấy ổn sao?" Minh Tử Thành tức giận nói.
Khóe miệng Bùi Hạ Sênh hơi nhếch Lên: “Tôi không sợ, anh sợ cái gì? Hơn nữa, biệt thự của anh lớn như vậy, tôi và anh cũng đâu ở chung một phòng với nhau chứ.
Còn nữa...”
Bùi Hạ Sênh mới nói được nửa chừng thì như nhớ ra điều gì đó, cô ta không khỏi nhìn Minh Tư Thành và cười lớn: “Ồ, tôi biết rồi sợ Nhiên Mộc Miên hiểu lầm chuyện gì với tôi sao? Anh yên tâm đi, chắc chắn cô ta còn mong hai người chúng ta có chuyện nữa kìa.”
“Bữa cơm này cô tự ăn một mình đi” Minh Tư Thành lập tức đặt bát đũa xuống, đứng dậy khỏi bàn và cầm điện thoại đi lên lầu.
Lúc này đã gần tám giờ tối mà Nhiên Mộc Miên vẫn không gửi tin nhắn cho anh.
Có phải sự thật là cô không hề để ý đến anh một chút nào hay không?
Hay là, chủ động gọi cho cô xem sao.
Minh Tư Thành thầm nghĩ, vừa định gọi vào số điện thoại di động của Nhiên Mộc Miên thì lại do dự.
Tại sao anh lại phải gọi cho cô chứ?
Cô không bao giờ gọi điện thoại cho anh Minh Tư Thành do dự một lúc rồi cất điện thoại đi.
Bên kia, sau khi ăn tối xong thì Nhiên Mộc Miên cùng Đồng Kỳ Anh đi dạo một lúc.
Sau khi trở về cô liền năm ở trên giường đọc truyện tranh.
Cô không bao giờ phải nghĩ đến chuyện củi, gạo, dầu, muối, mắm, giấm và trà.
Dù ở đâu, cô đều có thể tùy ý làm những điều cô thích.
Trong khi cô đọc truyện tranh được một lúc thì mệt mỏi ngủ gục trên giường và cô không hề nhớ đến chuyện sẽ gọi lại cho Minh Tư Thành hay gửi một tin nhắn nào cho cậu ta cả.
Còn Minh Tư Thành thì đợi tin tức của Nhiên Mộc Miên, mặc dù anh biết rằng chắc chắn cô về đến nhà an toàn nhưng anh vẫn đợi cả đêm.
Thế nhưng không hiểu tại sao anh vẫn cứng đầu mà không chủ động gọi cho cô.
Sáng sớm hôm sau, Nhiên Mộc Miên năm trên giường, đột nhiên mở mắt và ngồi dậy.
Ngay sau đó, cô bật dậy khỏi giường và đi thẳng vào phòng tắm.
Thím Lưu đang dọn dẹp bên ngoài hành lang của cửa phòng ngủ, sau khi thím ấy nghe thấy tiếng động trong phòng thì đi đến gõ cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...