Đồng Kỳ Anh định thần lại, không biết Phó Quân Bác đã lái chiếc xe hơi sang trọng đến dừng lại trước mặt cô từ lúc nào.
"Anh...!“
"Anh gọi điện cho em nhưng không có ai nhấc máy, nên anh định thử đến đây tìm em xem sao, không ngờ em lại ở đây thật!" Phó Quân Bác khẽ cười, anh nhớ rằng lúc ban ngày, cô đã bảo anh ở đây chờ cô.
Đồng Kỳ Anh mím chặt môi, cô đột nhiên đứng dậy, nhào vào trong vòng tay Phó Quân Bác, những giọt nước mắt tủi thân không kìm được mà rơi xuống.
Cô ôm chặt lấy anh, khiến anh không kịp trở tay.
Phó Quân Bác nhất thời không biết nên đặt tay ở đâu, anh do dự một lúc rồi nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai Đồng Kỳ Anh.
Anh như đang ôm một đứa trẻ bơ vơ, nhẹ nhàng xoa đầu cô, vỗ về.
Đồng Kỳ Anh chỉ lặng lẽ khóc, không động đậy, cũng không khóc thành tiếng.
Cô chỉ muốn dựa vào trong vòng tay ấm áp của Phó Quân Bác, bởi vì trong khoảng thời gian này, cô cảm thấy cuộc sống của bản thân quá mệt mỏi...!Ngay lúc này, không, từ nay về sau, anh sẽ là nơi trú ẩn an toàn của cô.
Không biết đã qua bao lâu, Đồng Kỳ Anh lặng lẽ lau những vệt nước mắt chảy dài trên má, ra khỏi vòng tay của Phó Quân Bác.
Cô ngẩng đầu, ngẫm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cố nặn ra một nụ cười: "Xin lỗi, em khiến anh phải chê cười rồi."
“Mắt em sao lại đỏ thế này?” Phó Quân Bác nhìn Đồng Kỳ Anh, thấy mắt cô hơi đỏ và sưng, anh xót xa đưa tay lên vuốt ve má cô.
Đông Kỳ Anh giật mình, vô thức nghiêng đầu, vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Vừa nãy có một hạt cát bay vào mất em."
Phó Quân Bác cau mày, thấy cô không muốn nói sự thật với mình, mặc dù có chút không vui, nhưng anh cũng không làm khó cô.
"Lên xe đi! Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm."
Vừa nói, anh vừa mở cửa ghế phụ cho Đồng Kỳ Anh, sau đó nắm tay cô, ra hiệu bảo cô ngồi vào.
Đồng Kỳ Anh khẽ cười, cúi người vào xe.
Phó Quân Bác đóng cửa, đi đến ghế lái ngồi.
Sau khi lên xe, thấy Đồng Kỳ Anh không thắt dây an toàn, anh xoay người sang, chủ động kéo dây an toàn của Đồng Kỳ Anh.
Cùng lúc đó, Đồng Kỳ Anh cũng đang vô thức kéo dây an toàn, bàn tay của hai người vô tình chạm vào nhau.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy xấu hổ, vội vàng rút tay lại.
Thực ra, họ đã là vợ chồng của nhau rồi.
Nhưng đối với Đông Kỳ Anh mà nói, cảm xúc của cô đối với Phó Quân Bác khác với cảm xúc của cô dành cho những người khác giới khác.
Cô có thể rất phóng khoáng, vô tư với những người bạn khác giới, nhưng với Phó Quân Bác...!
Đồng Kỳ Anh nhận ra mình khó có thể rời xa anh, có thể nói là hơi căng thắng, cũng có chút xấu hổ, thẹn thùng.
Sau khi Phó Quân Bác thắt dây an toàn cho Đồng Kỳ Anh xong, anh quay lại lái xe, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trên qương mặt cô.
“Em thích ăn món gì?” Phó Quân Bác vừa lái xe vừa hỏi.
Đồng Kỳ Anh giật mình, quay sang nhìn Phó Quân Bác một cái, sau đó lại vội cúi đầu xuống, nói: "Vâng, chúng ta đến nhà hàng ăn sao?”
“Ừ! Phó Quân Bác khẽ cười: “Ăn tối xong chúng ta sẽ cùng nhau đi mua quà, sau đó đi gặp bố mẹ em”
“Không cần gặp đâu.” Đồng Kỳ Anh đột ngột nói.
Phó Quân Bác khó hiểu nhìn Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh cụp mắt xuống, buồn bã trả lời: "Họ cũng không phải là bố mẹ ruột của em, em chẳng qua cũng chỉ là được họ mua lại từ tay những kẻ buôn người..." Giọng nói của Đông Kỳ Anh càng ngày càng nhỏ, Phó Quân Bác không nghe rõ được phân sau, nhưng anh nghe rõ câu phía trước.
Nói cách khác, bây giờ cô ấy là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ...!
Phó Quân Bác cau mày, những cảm xúc trong nội tâm trở nên phức tạp.
Sau khi Đồng Kỳ Anh ăn tối với Phó Quân Bác ở Tây Trấn, cô và anh cùng trở về thành phố Thuận Canh.
Vân là căn hộ độc thân của anh ấy, và bây giờ cô ấy là nữ chủ nhân ở đây.
Sau khi lái xe chạy một quãng đường dài trong suốt bốn giờ liên tục, Phó Quân Bác cảm thấy mệt mỏi nên vừa bước vào phòng ngủ đã lăn ra ngủ.
Đồng Kỳ Anh trở thành một người vợ tốt, cô cởi giày và thay quần áo cho anh.
Phó Quân Bác dường như đang ngủ rất say, hoàn toàn không bị những hành động của cô quấy rầy.
Lúc này, điện thoại trong túi Phó Quân Bác rung lên.
Đồng Kỳ Anh lấy điện thoại ra cho anh, muốn tắt âm thanh, nhưng lại vô thức nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình.
Anh trai...!Sau đó, Đồng Kỳ Anh mới chợt nhớ ra Phó Quân Bác đã từng nói với cô rằng anh còn có một người anh trai tên là Phó Quân Tiêu.
Muộn như vậy rồi, anh trai còn gọi điện thoại đến, không phải là có chuyện gấp chứ? Thấy điện thoại vẫn rung, Đồng Kỳ Anh ấn nghe điện thoại.
“Alo, anh, chào anh.” Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng chào hỏi.
Cô và Phó Quân Bác đã nhận được giấy đăng ký kết hôn rồi, vậy cô nên xưng hô với anh trai của Phó Quân Bác thế nào!
"Cô là..." Ở đầu dây bên kia của điện thoại, Phó Quân Tiêu trầm tư một lúc, giọng nói này, sao nghe quen vậy? Nếu anh nhớ không nhầm, giọng nữ trên điện thoại rất giống giọng của "Hoài Lan", giống y hệt!
"Tôi là...."
Đồng Kỳ Anh ngập ngừng, mặc dù cô đã có giấy đăng ký kết hôn với Phó Quân Bác, nhưng anh ấy vẫn chưa giới thiệu cô với những người trong gia đình.
Cho nên nếu cô đột ngột nói rằng cô là vợ mới cưới của Phó Quân Bác thì sẽ không hay lãm? Đồng Kỳ Anh do dự một chút, sau đó nói tiếp: "Tôi là trợ lý của tống giám đốc Phó."
Quân Bác đổi trợ lý nam thành trợ lý nữ từ khi nào vậy? Phó Quân Tiêu mỉm cười hoài nghi, nhưng cũng không nghĩ nhiều, anh hỏi: "Đã nhận được hợp đồng mua bán đất ở Tây Trấn chưa?”
Hợp đồng mua bán đất ở Tây Trấn? Tây Trấn chẳng phải chính là quê hương của cô ấy sao? Lẽ nào...!Tây Trấn sắp bị tịch thu sao? Đồng Kỳ Anh ngẩn người, cô phải trả lời như thế nào đây?
"Vâng."
Nói như vậy, là không có vấn đề gì phải không? Đông Kỳ Anh có chút lo lắng, vì sợ cô nói sai sẽ gây phiền phức cho Phó Quân Bác.
Phó Quân Tiêu hỏi lại: "Em trai tôi đâu? Để cậu ấy nghe điện thoại" "Anh ấy ngủ rồi..." Đồng Kỳ Anh nói nói vô thức.
Phó Quân Tiêu mỉm cười đắc ý hiểu ra điều gì đó nên chủ động cúp máy.
Muộn như vậy mà nữ trợ lý vẫn ở bên cạnh, còn em trai anh dường như đã thoát ra được khỏi tốn thương tình cảm trong quá khứ rồi! Đồng Kỳ Anh nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi kết thúc, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng đối phó được.
Sau khi để điện thoại xuống, Đông Kỳ Anh nằm bò bên giường, nhìn chăm chăm Phó Quân Bác đang say ngủ.
Vẻ mặt của anh khi ngủ có vẻ hơi bất an, giống như đang mơ một cơn ác mộng, lông này hơi cau lại, ấn đường còn đặc biệt nhô lên.
Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng đưa ngón tay vuốt lông mày của anh, thấy vẻ mặt anh giãn ra, cô không nhịn được mà khẽ cười.
Từ trước đến nay, cô thực sự chưa từng nghĩ rằng, chồng tương lai của mình không chỉ hiền lành, nho nhã mà còn là một kiến trúc sư.
Trong khi Phó Quân Bác đang ngủ say, Đồng Kỳ Anh đứng dậy, ghé sát vào tai anh, nhẹ nhàng, dịu dàng, và hơi bến lẽn, khẽ nói: "Chồng à, ngủ ngon.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...