Hoa Hiền Phương vừa bước vào cửa, Lục Kiến Nghi liên giống như diều hâu bắt được gà con túm vào phòng.
Khuôn mặt anh phủ đầy mây đen, đôi mắt đen sâu thẳm phun ra ánh sáng lạnh lẽo hung ác nham hiểm, giống như tia chớp trên bầu trời, muốn thiêu đốt cô thành tro tàn.
Người phụ nữ này lại đi quyến rũ Hứa Nhã Thanh sau lưng anh, khi lệnh cấm của anh đã đặt ra.
Nếu như hôm nay không cho cô ta thấy một chút màu sắc, Sau này cô ta sẽ ngang nhiên vượt tường.
Anh nắm lấy sợi dây trên bàn, vặn hai tay cô ra sau lưng, trói cô lại, kéo cô vào phòng tắm rồi đấy vào bồn tắm.
“Anh muốn làm cái gì?” Cô vô cùng kinh hãi, nỗi sợ hãi mãnh liệt nặng nề bao trùm lấy cô.
"Có biết tôi sẽ trừng phạt một người phụ nữ làm ẩu làm càng như thế nào không?" Đôi mắt cô mở to hơn cả chuông đồng, cả người run lên bần bật.
Khi con người ta hoảng sợ cực độ, tuyệt đối không nhắm mắt được, nhất định phải mở to ra.
Anh muốn dìm chết cô sao? Đây có phải là một biến tướng của lồng heo ngâm trong nước không? “Tôi không làm càn, tôi không làm cái gì cả, tôi chỉ đến nhà một người bạn chơi mà thôi.
"Bạn à? Là ngôi nhà tốt tiếp theo mà cô đã tìm được cho mình sao?" Gân xanh trên trán anh cuồn cuộn nổi lên, ngón tay đột nhiên nhấc lên, mở vòi nước ra.
Đâu tiên dạy dỗ cô ấy, sau đó là dạy dỗ cái tên khốn kiếp Hứa Nhã Thanh, dám ham muốn người phụ nữ của anh, tìm cái chết! Giọt nước lạnh như bằng trút xuống đầu cô như một cơn mưa xối xả, khiến cô ngay lập tức ướt như chuột lột.
Mặc dù là mùa hè nhưng nước lạnh xối ào ào vào người vẫn lạnh muốn chết.
Cô run rẩy, lắc đầu nguầy nguậy, muốn gạt hết nước trên mặt để mình không bị sặc chết, nhưng vẫn không cẩn thận uống phải ngụm nước sặc sụa, ho khan dữ dội.
“Tôi là đi tìm Hứa Nhã Phượng, không phải Hứa Nhã Thanh, chúng tôi là bạn bè, cô ấy còn trị bệnh cho tôi.”
Cô ấy nói ngắt quãng trong cơn ho.
Lục Kiến Nghi kinh ngạc một chút, khoá vòi hoa sen: "Cô tìm cô ta đế chữa bệnh gì? Cô ta cũng không phải là bác sĩ"
“Cô ấy là bác sĩ tâm lý, tôi muốn điều trị một căn bệnh tâm thân” Cô thở hốn hển nói, giọng khàn đi vì sặc nước.
Lục Kiến Nghi híp mất lại, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo: "Không phải cô nói cô không bị bệnh thân kinh sao?"
"Anh có thể giúp tôi cởi trói trước được không? Tay tôi sắp gãy rồi” Cô run lẫy bẫy nhìn anh, giọt nước không ngừng trượt từ ngọn tóc lăn xuống má, giống như hoa lê gặp mưa, nhếch nhác không chịu thấu lại rất đáng thương.
Nhưng khuôn mặt anh cứng rằn và lạnh lùng, không có một chút biểu hiện thương hại.
Loại đàn bà mưu mô, quỷ kế đa đoan, nói dối từ bài văn này đến bài văn khác, nếu không dạy dỗ thật tốt một trận, trí cô ta nhớ rõ mồn một, thì sẽ dẫm lên mặt mũi Cô qục đầu xuống, giọt nước lạnh lẽo từng giọt từng giọt bắt đầu rơi xuống bồn tắm.
"Đó là chứng sợ giam câm trong bóng tối.
Khi còn nhỏ, tôi rất nghịch ngợm và bị nhốt trong một căn phòng tối, hai ngày mới được người lớn tìm thấy.
Hứa Nhã Phượng nói chỉ cần kiên trì điều trị, nỗi sợ hãi của tôi có thể được loại bỏ.
" Ánh mắt dò xét của anh đang chần chừ trên khuôn mặt cô, muốn xem thử cô có đang nói dối hay không.
Cô là một người phạm tội thành thói quen, bất cứ điều gì phát ra từ khóe miệng của cô đều phải được sàng lọc nhiều lần mới có thể lựa chọn có nên tin hay không.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt to đẹp đẫm lệ, như những vì sao tấm trong sương tuyết, trong sáng, tinh khiết, nhìn không ra dấu vết nói dối Cô quả thực mắc chứng sợ bóng tối, nhưng nó không nghiêm trọng lãm và thuộc loại nhẹ, cho nên cô chưa từng đề cập đến nó với bất kỳ ai.
Bị anh làm cho ướt đẫm như vậy, cô trong lúc lo lăng trở nên khôn ngoan lấy điều đó ra làm cái cớ.
“Tật xấu của cô thật là nhiều.”
Đôi môi mỏng của anh mở ra một vòng cung lạnh lùng giêu cợt.
“Là rất nhiêu.”
Cô gật đầu, hoàn toàn tự giêu mình: "ưu điểm lớn nhất của tôi là không có ưu điểm, khuyết điểm lớn nhất chính là toàn thân đều là khuyết điểm”.
“Hiếm có, cô vẫn khá hiếu bản thân mình.”
Anh cới dây trói sau lưng cô rồi ném khăn tảm cho cô.
Cô âm thâm thở phào nhẹ nhõm, đại ma vương đã tin cô rồi, tra tấn có lẽ đã chấm dứt, không cần phải nhúng chuông lợn xuống nước nữa.
Lau mặt xong, cô dùng khăn tảm quấn quanh cơ thế lạnh lẽo của mình, bởi vì quá lạnh nên cô vẫn có chút run rẩy Vẻ mặt Lục Kiến Nghi vẫn ảm đạm, trong mất có một tâng băng ngưng tụ từ đồng tử đến đáy tim, cho dù trong lòng vẫn còn tôn tại một tia ấm áp, cũng sẽ lập tức bị đông lại thành băng..
"Hứa Nhã Thiên cũng có ở đó sao?" “Ừ, còn có bạn trai của anh ta” Cô gật đầu nhẹ, những lời sau đó nói một cách rất trôi chảy, không đếm xỉa tới, như thể chỉ đang nói về một chuyện nhỏ không liên quan Lục Kiến Nghi sững sờ một chút, còn cho räng mình đã nghe lâm.
"Bạn trai của ai?" “Của Hứa Nhã Thiên, anh không biết sao?” Cô hỏi ngược lại một câu, cố gắng hết sức để bình tĩnh, không để anh nhận ra manh mối nhỏ nhất.
Lục Kiến Nghi nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Cô không phải là muốn nói..."
“Tôi còn cho rằng anh đã biết rồi” Cô thè lưỡi và che miệng, giả vờ như lỡ miệng vô cùng hoảng sợ Lục Kiến Nghi không nói gì.
Cô thỉnh thoảng liếc nhìn anh, rất muốn biết tâm trạng của anh lúc này sẽ như thế nào.
Nghĩ răng Hứa Nhã Thanh là cùng một loại người như anh ta, cùng một phương hướng đặc biệt, có phải sẽ khiến anh có chút phấn khởi không? Nhưng khi cô đang ra sức thăm dò, nhìn tỉ mỉ cũng không nhìn ra có gì bất thường.
Trên khuôn mặt anh giống như đeo một mặt nạ băng, không có chút biểu hiện gì đặc biệt, hai mắt giống như giếng sâu đen kịt, âm u sâu thắm không nhìn thấy đáy, chỉ có một biểu cảm kỳ lạ thoáng qua rồi biến mất rất nhanh, lặng lẽ.
Cô âm thâm cong môi.
Che đậy thực sự tốt, không để lộ dấu vết.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, ánh mắt của Lục Kiến Nghi lóe lên, giống như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Loại chuyện này, anh ta làm sao có thể để cô biết?” "Tất nhiên anh ấy không muốn để tôi biết rôi.
Nhà họ Hứa chỉ có em gái của anh ấy biết.
Bạn trai của anh ấy mới từ Mỹ trở về, dường như cảm thấy lén lút vụng trộm đã lâu, khá giận dữ.
Hai người cãi nhau trong phòng làm việc.
Tôi đã nghe thấy một chút.”
Cô làm mặt quỷ.
Những dòng này là do Hứa Nhã Thanh biên soạn cho cô, và anh chàng đó khá là tài năng trong vai trò biên kịch.
“Cô lại nghe trộm sao?” Lục Kiến Nghi nhéo lỗ tai cô, cái tật xấu quỷ này hoá ra ở đâu cũng có thể phạm, không phải gọi là giang sơn dễ đổi, bản chất khó dời hay sao?
“Giọng của bọn họ rất to, không tính là nghe trộm.” Cô bịt tai lại, thật đáng thương, hôm nay đã bị nhéo tai đến hai lần, chắc chắn là đỏ rồi.
Lục Kiến Nghỉ khịt mũi: "Cô không sợ giết người diệt khấu sao?"
"Sợ chứ, lúc đó tôi đã nghĩ liệu ngày mai mình có được nhìn thấy mặt trời nữa không.
Nhưng mà Hứa Nhã Thần hình như không đếm xỉa đến, cũng không có ý định giấu giếm.Có lẽ là khá yêu bạn trai của mình.
Anh ta là con lai, rất đẹp trai, giống như Finn...!"
Cô còn chưa kịp nói hết lời, đã bị anh bản vào trán cắt ngang: "Cô còn ở đây làm cái gì? Còn không vào phòng thay quần áo, nếu cô dám cảm lạnh thì cút xuống tâng hầm sống”.
Cô nheo miệng, nhắc đến hoàng hậu Finn, khiến anh ta cảm thấy chột dạ rồi đúng không? Khi bước vào phòng, anh đột ngột tắt đèn, động tác này khiến cô sửng sốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...