Sau cùng thì Phó Hoằng Khôn ông mới là người ngư ông trong câu "Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi".
Phó Hoằng Khôn biết rằng người mà trưởng tôn Phó Quân Tiêu của mình thích là Đồng Kỳ Anh, vậy nên ông ta mới không thể để Đồng Kỳ Anh trở thành điểm yếu của Phó Quân Tiêu.
Giữ lại Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác, thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành hòn đá ngáng chân Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu có thể đối xử tàn độc với những kẻ ác, nhưng lại thể nào xuống tay tàn nhắn với người thân bên cạnh mình.
Phó Hoằng Khôn quá hiểu trưởng tôn của mình, cho nên ông ta hành động, chỉ để thanh trừ tất cả vật cản đường cho trưởng tôn của mình.
Sau đó, để Phó Quân Tiêu tiếp nhận "bá nghiệp"
của ông ta một cách an ổn, thỏa đáng.
Về tâm tư của ông nội Phó Hoằng Khôn, Phó Quân Bác chỉ đoán đúng một nửa.
Quả nhiên là ông nội Phó Hoằng Khôn kiêng dè anh ta sẽ "nuốt chửng"
tập đoàn Phó thị của anh cả Phó Quân Tiêu.
Nếu như thật sự rời khỏi tập đoàn Phó Thị, từ nay về sau anh ấy và Kỳ Anh sẽ nương tựa vào nhau mà sống.
Thật ra lúc đó Kỳ Anh nói đúng, thứ không thuộc về anh, quả nhiên là anh không nên cưỡng cầu.
Anh cả Phó Quân Tiêu là đứa con cưng của trời, còn anh ấy!.
Phó Quân Bác cười khổ.
Bất kể anh ấy có làm gì thì cũng không thay đổi được quan niệm về tôn ti đích thứ trong lòng ông nội.
Ở một bên khác, đúng lúc Tô Hoài Lan đang dương dương tự đắc đứng trước cây ATM rút những số tiền mà Lý Tư San cho cô ta ra từ thẻ ngân hàng của Đồng Kỳ Anh thì đột nhiên bị hai gã cảnh sát mặc thường phục "túm được".
Tô Hoài Lan bị hai gã cảnh sát mặc thường phục đưa lên đồn cảnh sát rồi lại bị chuyển đến trại tạm giam, những cái tội danh bị gán cho đó khiến cô ta như thể người câm ăn hoàng liên, có khổ mà không nói nên lời.
Mà việc Tô Hoài Lan bị bắt, tuy kẻ đắc ý nhất là Lý Tư San nhưng phản ứng của Phó Quân Bác quá đỗi bình tĩnh, ngược lại lại khiến Lý Tư San nghi hoặc không hiểu nổi.
Chuyện này rõ ràng là thanh thế của một trận sóng to gió lớn đang đến, nhưng lại thành ra gió êm biển lạnh tới quái dị, thậm chí không có một chút tiếng gió lọt ra ngoài.
Nửa tháng sau!
Tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Phó thị, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Phó Quân Bác cầm đơn xin từ chức trong tay, đẩy cửa bước vào, trên khuôn mặt tuấn tú của anh ấy treo một nụ cười hiếm thấy, có vẻ như tâm trạng không tệ.
Mà Phó Quân Tiêu đang ngồi dựa vào ghế da, khuỷu tay gác lên tay vịn làm bằng gỗ đàn, mu bàn tay chống lên mặt, trấn tĩnh tự nhiên.
Ánh mặt trời ban trưa từ phía ngoài rọi vào qua cửa sổ, rọi lên ngũ quan của anh, tuấn dật phi phàm, khiến người ta không thể nhìn thấu.
Phó Quân Bác lại gần nhìn xem thì mới biết rằng anh cả Phó Quân Tiêu đang mở họp quốc tế.
Hình ảnh trên laptop là phòng họp ở phân bổ nước Mỹ của tập đoàn Phó Thị, ngôi trong đó là các vị đại lão của bên đó.
Tuy là anh ấy biết anh cả từng làm bộ đội trong quân ngũ, lúc anh tham gia quân ngũ, vì đáp ứng yêu cầu của bộ đội đặc chủng nên đã phải học ngôn ngữ của năm quốc gia.
Nhưng cho đến tận hôm nay, anh ấy mới thực sự được chứng kiến bản lĩnh ngôn ngữ của anh cả.
Phó Quân Tiêu họp xong, nhìn thấy Phó Quân Bác có thể bình yên vô sự xuất hiện trước mặt mình, có thế biết được rằng chuyện của Phó Quân Bác đã giải quyết xong.
Ông nội cuối cùng vẫn giữ Quân Bác lại? Điều này không giống tác phong bình thường của ông nội chút nào.
Phó Quân Bác thấy anh cả Phó Quân Tiêu đã họp xong, bèn đệ trình đơn xin từ chức của mình lên cho anh cả Phó Quân Tiêu.
Khi Phó Quân Tiêu nhìn thấy Phó Quân Bác trình đơn từ chức lên thì vẻ mặt không hiểu.
Phó Quân Bác cười thoải mái: "Anh cả, cảm ơn anh vì đã luôn tin tưởng em vô điều kiện, luôn giúp đỡ em"
"Em đây là?"
Phó Quân Tiêu muốn nói nhưng lại thôi.
Phó Quân Bác thấy vậy lập tức ngưng cười, lập tức thu lại nụ cười, trịnh trọng mà nói: "Em tới là để tạm biệt anh cả.
Ông nội nói rằng nếu thành tích học tập của Kỳ Anh cao như thế, bèn quyết định đưa Kỳ Anh ra nước ngoài du học, mà em cũng đi theo Kỳ Anh đi Châu Úc"
"Em định đi cùng Kỳ Anh?"
Phó Quân Tiêu lạnh mặt đi, lồng ngực không hiểu tại sao mà nhói đau ê ẩm.
Phó Quân Bác gật đầu mấy cái, trả lời tiếp: "Ừm, ông nội đã sắp xếp ổn thỏa chuyện bên kia giúp em và Kỳ Anh rồi, bọn em sẽ đi ngay hôm nay"
"Ừ"
Phó Quân Tiêu nhận lấy đơn xin từ chức trong tay Phó Quân Bác, môi mỏng khẽ hé, miễng cưỡng nở ra một nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng.
Trước khi đi, Phó Quân Bác đột nhiên hỏi: "Anh cả, mẹ em, bà ấy rốt cuộc đã chết như thế nào?"
Phó Quân Tiêu bỗng nhiên lặng người, hoàn toàn không đoán được Phó Quân Bác sẽ đột ngột đề cập đến chuyện này.
Im lặng một lúc, Phó Quân Tiêu mới đè thấp giọng nói, đáp: "Chết vì tình"
Phó Quân Bác không nói một lời, ủ rũ đau lòng quay người sang chỗ khác.
Đồng Kỳ Anh bị nhốt ở trong Biệt Uyển mấy ngày, cuối cùng cũng chờ được lúc mây tan thấy trăng sáng.
Đồng thời, cô cuối cùng cũng biết được tại sao mỗi buổi tối mình đều ngủ ngon giấc đến vậy, hóa ra là quản gia Lưu đã bỏ thuốc ngủ vào trong nước cô uống.
Đồng Kỳ Anh bị "câm tù"
một cách nghiêm túc hết nửa tháng, lúc quản gia Lưu báo cho cô rằng cô có thể rời khỏi, cô còn dùng vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn quản gia Lưu.
Lúc đó, quản gia Lưu mới đưa cho Đồng Kỳ Anh một chiếc điện thoại mới tinh, nói: "Mợ hai, đây là điện thoại mới mà ông chủ Phó đưa cho cô, mật mã là sinh nhật của cô.
Trong điện thoại đã có sim, bên trong cũng có tiền, đợi lát nữa là cô có thể gặp được cậu hai"
"Ông.
.
"
Đồng Kỳ Anh không thể tin được mà nhìn quản gia Lưu.
Ông ta gọi cô là "Cô Tô"
nhiều ngày như vậy, sao đột nhiên lại đổi thành gọi cô là "Mợ hai"
vậy? Đồng Kỳ Anh nửa tin nửa ngờ mà nhận lấy điện thoại quản gia Lưu đưa, lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho Phó Quân Bác.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...