"Thật sự tôi không phải đến để níu kéo anh, phiền anh hãy buông tay tôi ra.
Tôi chỉ ở đây đợi người đến đón tôi mà thôi!"
Đồng Kỳ Anh vừa nói vừa cố giật cổ tay đang bị Hà Tuân Định năm chặt của mình ra.
Hà Tuân Định càng nắm càng chặt, căn bản không có ý định sẽ buông cô ra, anh ta vẫn tiếp tục thẳng thừng chọc vào nỗi đau của Đồng Kỳ Anh: "Nói đi, cô muốn xin tôi bao nhiêu tiền? Tôi nghe mẹ tôi nói anh trai cô đã ngồi tù.
Bố mẹ cô đi phải chạy vạy gom tiền khắp nơi để chuộc anh trai cô ra khỏi tù.
Tôi đã nói gia đình cô là một cục nợ mà, có một bà mẹ keo kiệt và khắc nghiệt thì không nói, còn có một ông bố vô dụng chẳng khác gì phế vật, ngoài ra lại còn cộng thêm một người anh trai không có tương lai nữa.
Hay là thế này đi, cô ngủ với tôi một đêm, tôi trả cho cô bảy triệu, thế nào hả?"
Một tiếng "bốp"vang lên.
Đồng Kỳ Anh giơ cánh tay còn lại lên, tát mạnh một bạt tai lên mặt Hà Tuân Định làm kính của anh ta cũng bị đánh rơi xuống đất.
Mặc dù anh cả Phó Quân Tiêu đã giúp cô giải quyết chuyện của anh trai Nặc Lâm Dương của cô từ sớm rồi nhưng dù cho nhà họ Nặc không có quan hệ huyết thống gì với cô thì cô cũng không thể cho phép người khác nói xấu họ trước mặt cô.
Mẹ Nặc có keo kiệt có nghiêm khắc hơn nữa, bố Nặc có vô dụng có nhu nhược hơn nữa thì họ cũng đã nuôi dưỡng cô mười tám năm, để cô gọi họ mười tám năm bố mẹ.
Còn anh trai Nặc Lâm Dương có không giỏi giang hơn nữa thì từ nhỏ đến lớn anh ta cũng luôn yêu thương, che chở cho cô, để cô gọi anh suốt mười tám năm.
Cũng chính vì cái tát của Đồng Kỳ Anh mà Hà Tuân Định đột nhiên như nghĩ ra được điều gì, khóe miệng anh ta bất giác lộ ra nụ cười đầy nguy hiểm.
"Kỳ Anh, cô có còn nhớ Mã Anh Vũ không? Cái tên Mã Anh Vũ mà đã dắt cô đến phòng trọ bắt quả tang tôi và Ánh Như, để cô phát hiện ra tôi phản bội đó!"
Hà Tuân Định hé miệng, hơi nghiêng đầu qua, hỏi với vẻ đầy ẩn ý.
Đương nhiên là Đồng Kỳ Anh nhớ Mã Anh Vũ, anh ta là bạn cùng phòng ký túc xá của Hà Tuân Định, đeo kính viền đen, dáng vẻ rất nho nhã, mỗi lần cô đến kí túc xá của bọn họ thì anh ta luôn là người đầu tiên chủ động qua chào hỏi cô.
Chỉ là cô không hiểu tại sao lúc này Hà Tuân Định lại đột nhiên nhắc đến anh ta.
"Cậu ta vì cô mà đã đánh tôi một trận, sau đó tôi đã nói với Ánh Như, bố của Ánh Như đã lợi dụng quan hệ của ông ấy để đuổi Mã Anh Vũ ra khỏi trường!"
Hà Tuân Định cười haha.
Đồng Kỳ Anh trợn tròn mắt với vẻ không thể tin nổi.
"Ðúng, phải rồi! Tôi là người đàn ông có thù phải báo đấy! Cậu ta hại chúng ta chia tay, lại còn đánh tôi một trận đau đớn.
Nếu chỉ khiến cậu ta bị lãnh đạo trường đuổi học không thôi thì thật sự không thể giải tỏa hết được cơn tức giận của tôi.
Tối nay, là đêm cuối cùng cậu ta còn ở lại trường, vì vậy, tôi đã đặc biệt tìm mấy tên giang hồ trong nhà, bắt cậu ta lại và đánh cho một trận no đòn.
Bây giờ chắc cậu ta vẫn còn đang nằm trên sân thượng của tòa giảng đường thứ tư, chắc cậu ta cũng sắp tắt thở rồi! Tôi đoán chắc cô cũng đã sớm kết thành một đôi với Mã Anh Vũ rồi, vậy mà còn giả vờ nói thích tôi, hừ, cặp nam nữ thối tha là hai người mới đúng!"
Hà Tuân Định nghiến răng hét lớn lên.
"Anh là một thằng điên!"
Đồng Kỳ Anh một lần nữa hất tay của Hà Tuân Định ra.
Lần này, anh ta đã chủ động buông tay khi cô vung tay anh ta ra.
Đồng Kỳ Anh không nói gì, cứ thế quay người chạy vào trong cổng trường.
Mặc dù cô vẫn chưa là sinh viên của ngôi trường này nhưng cô cũng biết tòa giảng đường thứ tư nằm ở đâu.
Vì cô đã từng học thay cho Hà Tuân Định ở tòa giảng đường thứ tư.
Lúc đó ba nam sinh trong ký túc xá của họ và cô ngồi cùng một hàng ghế, họ giúp cô che đậy, Mã Anh Vũ còn đặc biệt quan tâm chăm sóc đến cô.
Đồng Kỳ Anh thở hồng hộc, chạy đến trước cửa của tòa giảng đường thứ tư, vào buổi tối tòa giảng đường thứ tư không mở cửa cho sinh viên, nếu mọi người muốn tự học thì đều phải đến thư viện hoặc tòa tự học.
Vì vậy lúc cô chạy đến dưới tòa nhà thì cả tòa nhà là một vùng tối đen như mực.
Đồng Kỳ Anh đã không thể lo đến sự sợ hãi của mình nữa, cô tăng tốc, chạy thẳng lên lâu.
Cô chạy một mạch lên tầng thượng, đèn điều khiển bằng tiếng động ở hành lang cũng lập tức sáng lên hết toàn bộ bởi tiếng bước chân của cô.
Đồng Kỳ Anh thấy cửa sắt dẫn lên sân thượng không khóa thì hồi hộp nắm vào khung cửa sắt, kéo cửa ra và chạy vào.
Trên sân thượng là một vùng tối om.
Đồng Kỳ Anh vội rút điện thoại ra, bật chức năng đèn pin lên, chiếu sáng đường ởi phía trước.
Cô hi vọng Hà Tuân Định chỉ là lừa cô, Mã Anh Vũ không có ở đó thì tốt.
Nhưng!
Cô bước thêm một bước thì lại thấy run sợ hơn.
"Mã Anh Vũ? Mã Anh Vũ? Anh ở đâu?"
Đồng Kỳ Anh vừa quan sát xung quanh vừa gọi.
"Khặc, khặc, khặc! "
Đột nhiên có người ho lên một luông khiến Đồng Kỳ Anh lập tức phải hít một hơi lạnh.
Đồng Kỳ Anh nhìn theo hướng phát ra âm thanh đồng thời hướng chiếc điện thoại đang cầm trong tay qua phía đó.
Quả thật có một người đang nằm ở trong góc sát tường chắn phía bên phải của sân thượng.
"Mã Anh Vũ, là anh sao?"
Đồng Kỳ Anh liền chạy về phía người đó, đồng thời chiếu điện thoại lên người anh ta và cô đã lập tức giật nảy mình.
Đó là cảm giác hoảng loạn sau khi hi vọng bị dập tắt, thậm chí còn lo sợ và không biết phải làm sao.
"Tôi, tôi gọi điện thoại ngay! Anh phải ráng lên!"
Đồng Kỳ Anh gọi điện cho cấp cứu, sau khi cô báo cáo chính xác địa chỉ và tình trạng thương tích của anh ta xong thì quy xuống đất một cái "bụp".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...