"Đương nhiên!" Lý Tư San hất cằm lên, vô cùng kiêu ngạo trả lời.
"Anh ta làm em, cho nên mới đồng ý ra mặt giúp em, cứu anh khỏi sở cảnh sát sao?" Lý Dạ Lạc không thể không nghĩ đến cách này.
Lý Tư San mấp máy môi, cắn răng nghiến lợi trừng anh trai Lý Dạ Lạc một chút: "Anh, sao anh lại có suy nghĩ bẩn thỉu như vậy chứ? Anh cho rằng đàn ông nào cũng giống như anh sao? Chỉ cần là phụ nữ xin thì nhất định phải lên giường với anh?" "Chẳng lẽ không đúng sao?" Lý Dạ Lạc nhịn không được liếc Lý Tư San.
Nói đến phụ nữ, trong trăm ngàn bông hoa, chỉ cần là người mà anh ta nhìn trúng thì chưa có ai mà anh ta chưa hái được.
Mà đoá hoa cho đến nay còn chưa hái được cũng chỉ có "Tạ Liên" ở "Dạ Mị” mà thôi.
Cũng không biết Tạ Liên kia có bị "cậu Nhiên" làm chưa, cho dù là Tạ Liên bị "cậu Nhiên" xài qua rồi, anh ta cũng muốn ngủ cô một đêm.
Nếu không Lý Dạ Lạc anh ta thật sự nuốt không trôi cơn tức này.
Lý Tư San xoa tay, vung một đấm tới Lý Dạ Lạc.
Dù Lý Dạ Lạc đang suy nghĩ, nhưng vẫn có thể tránh thoát cú đấm của Lý Tư San.
Bởi vậy có thể thấy được, đôi tay của Lý Tư San non mềm đến mức nào.
Ông Lý lại ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách, nhíu mày trầm tư.
Bà Lý không có nhiều suy nghĩ như đàn ông, kêu người giúp việc trong nhà lấy lá ngải để cho con trai mình tắm rửa trừ tà, sau đó lại nhảy qua chậu than để xua đuổi xúi quẩy.
Mặc dù Lý Dạ Lạc cảm thấy loại chuyện này quá mê tín, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của mẹ mình.
Mẹ con hai người một trước một sau lên lầu.
Trong phòng chỉ còn lại ông Lý cùng Lý Tư San.
Ông Lý trầm tư một lát, mới nói với Lý Tư San: "Hôm nào, con đi theo bố đến thành phố Cung Huy một chuyến." "Bố, bố muốn con đi chung với bố đến thành phố Cung Huy làm cái gì?" Lý Tư San tò mò hỏi.
Ông Lý như có điều suy nghĩ trả lời: "Đi tìm ông của Phó Quân Tiêu, bàn về chuyện đám hỏi của hai nhà."
Lần này, chuyện của con trai ông ta, ông ta bôn ba một ngày một đêm, câu cửa khắp nơi nhưng không ai đồng ý.
Con gái của ông ta lại chỉ là đi xin Phó Quân Tiêu, con của ông ta liền được thả, điều này cho thấy cái gì? Đó chính là Phó Quân Tiêu có thiện cảm với con gái của ông ta, vậy thì ông ta cân phải cố gắng đánh vào điểm này mà bắt được Phó Quân Tiêu.
Thừa dịp Phó Quân Tiêu còn chưa bị những người phụ nữ khác câu đi, tốt nhất là giữ người con rế này ở trong nhà họ Lý.
Ông Lý vô cùng đắc ý suy nghĩ.
Lý Tư San yên lặng một chút, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến Phó Quân Bác, muốn nói cái gì đó, nhưng lại chấp nhận cách làm bố mình.
Gả cho Phó Quân Tiêu, xác thực tốt hơn so với gả cho Phó Quân Bác.
Nhà họ Phó gia là gia đình bố truyền con nối, đích thứ khác nhau.
Mặc dù Phó Quân Bác cũng là huyết mạch của nhà họ Phó, nhưng lại không chiếm được một chút tài sản gì của nhà họ Phó cả.
Ông cụ Phó cũng không coi trọng Phó Quân Bác.
Chỉ là, đến lúc đó, đế Quân Bác gọi cô ta một tiếng "chị dâu", có phải rất xấu hổ hay không? Dù sao, cô ta cũng là mối tình đầu của Quân Bác.
Lý Tư San có chút không tập trung ngồi xuống bên cạnh bố mình, hai bố con đều có những suy nghĩ riêng của mình.
Lúc này Đồng Kỳ Anh đang nẫm trong bệnh viện, năm luôn ba ngày liên tiếp, chờ đến khi hoàn toàn hết sốt rồi mới xuất viện.
Ba ngày này Đường Văn Kiều đương nhiên cũng không rảnh rỗi, một ngày ba bữa của Đồng Kỳ Anh, cô ấy đúng giờ đưa đến.
Ngày đó đúng thật cũng phải trách cô ấy, biết rõ cô uống thuốc hạ sốt mà còn để cô uống rượu bồi tội với "cậu Nhiên” kia.
May mà cô được đưa đến bệnh viện kịp lúc, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Mặc dù có nhiều lúc Đường Văn Kiêu làm việc đúng thật rất quá đáng, nhưng mà cô ấy cũng có điểm mấu chốt của minh.
Đồng Kỳ Anh biết cách làm người của Đường Văn Kiều, cũng không so đo với cô ấy.
Hôm nay cô xuất viện, Đường Văn Kiều tới đón cô.
Trên đường về nhà, Đường Vẫn Kiều còn trêu ghẹo: "Cậu Lý kia mấy ngày nay không đến “Dạ Mị”.
Hơn nữa, cậu Nhiên cũng không tới.
Có lẽ đêm đó hai người bọn họ gây nhau, sau này hẳn là sẽ không đến”Dạ Mị” của chúng †a nữa! Như vậy thì chẳng phải thu nhập của ông chủ Phí lại giảm rồi!" "Không tới cũng tốt!" Đồng Kỳ Anh không yên lòng nói một câu.
Để cô lặng yên ca hát, không phải càng tốt sao? Đường Văn Kiêu nghe thấy Đồng Kỳ Anh nói lời này, cũng chỉ nhún vai một chút.
Nói đi cũng phải nói lại, sức hấp dẫn của Kỳ Anh cũng thật là lớn, cô ấy chẳng qua chỉ ăn mặc cô hơi mờ ảo như thần tiên không dính khói lửa trần gian, đeo mặt nạ mắt trắng bằng lông vũ, bằng vào tiếng ca là có thể mê hoặc hai người đàn ông có tiền đến thần hồn điên đảo.
Đường Văn Kiều lập tức cảm thấy, người dẫn đầu như cô ấy cũng có công lao rất lớn.
Cho nên, đối với vị trí của Đồng Kỳ Anh thì cô ấy biết rất rõ.
Đường Vẫn Kiêu quyết định mấy ngày này tiếp tục để Đồng Kỳ Anh đi theo con đường thuần khiết, chờ đám đàn ông kia nhìn đến phát chán thì cô ấy lại để cho Đồng Kỳ Anh đi theo con đường gợi cảm.
Mặc dù ba ngày này Đồng Kỳ Anh ở trong bệnh viện, nhưng mà mỗi lần gọi điện thoại cho Phó Quân Bác đều nói mình đang đi làm ở công ty, ngày nào cũng rất tốt, các đồng nghiệp cũng rất thích cô, mà lại sốt thì cũng đã tốt hơn rồi.
Bắt đầu từ lúc nào mà cô lại có nhiều lời nói dối với anh ta như vậy chứ? Nhớ mang máng, vào cái ngày mà cô gặp anh ta, cô đã bắt đầu nói dối anh ta.
Thì ra Đồng Kỳ Anh cô cũng là loại phụ nữ “làm ra vẻ”.
Thế nhưng mà, cái “làm ra vẻ" này của cô đều là do tình thế bất đắc dĩ.
Đồng Kỳ Anh không muốn để cho Phó Quân Bác lo lắng cho mình, cũng không muốn khiến cho Phó Quân Bác không vui, cho nên, những lời nói dối của cô đối với anh ta là lời nói dối thiện chí.
Chỉ là, những lời nói dối có thiện chí này, nếu một ngày nào đó bị vạch trần...!Quân Bác sẽ tha thứ cho cô sao? Hẳn là...!Có lẽ...!Sẽ? Sẽ không...!Giọng nói của Quân Bác truyền từ trong điện thoại ra, vẫn dịu dàng như vậy.
"Vậy em phải nghỉ ngơi một chút!" "Được!" "Chờ đến khi anh trở về sẽ ở bên cạnh em thật tốt." "Ừm, em chờ chờ” "Ngủ ngon." "Ngủ ngon” Đồng Kỳ Anh chán nản, ngồi ngẩn người bên giường, trong tay còn cầm di động, vừa nói chuyện với Phó Quân Bác xong, thời gian lại đến, cô lại phải đi đến "Dạ Mị" làm việc.
Đêm nay vẫn có người khen thưởng cô như cũ, chẳng qua là tiền thưởng không nhiều bằng cậu Nhiên và Quý Thiếu cho.
Nhưng mà, số tiền khen thưởng nhỏ này, khi Đồng Kỳ Anh cầm ngược lại lại cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Đồng Kỳ Anh hát liên tiếp năm khúc đầu tiên mà không hề xuống đài nghỉ ngơi.
Cô nâng hai tay, nhấc váy lên, tà áo trên tay cô tựa như đám mây trắng xóa nổi bồng bềnh.
Loại quần áo mà Đường Văn Kiều cho cô mặc nhiều nhất chính là loại váy trắng trông đầy tiên khí này.
Rõ ràng nơi này là quán bar ồn ào và thời thượng, mà quần áo trên người cô thì hoàn toàn ngược lại, hoàn toàn khác biệt với khung cảnh bên trong quán bar.
Trong mắt của người khác, cô chẳng qua cũng chỉ là một phong cảnh đặc sắc mà thôi.
Đồng Kỳ Anh đi tới khu nhân viên, khi đi đến phòng giải khát cho nhân viên thì bị một em gái phụ trách bưng trà rót nước kêu lại.
"Chị Tạ Liên, tới uống chén trà gừng đi!" Trong phòng giải khát, một cô gái trông có vẻ trạc tuổi cô mỉm cười nhìn cô, vẫy vẫy tay.
Hiện tại, người bên trong "Dạ Mị”, không ai không biết thanh danh của "Tạ Liên" cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...